Chap 246: Máu Trước Bình Minh

---

Rinno vẫn đứng đó, khẩu súng chĩa xuống mặt đất, ánh mắt lấp lánh không rõ là ánh đèn hay là điên loạn. Ren nấc lên từng tiếng nhỏ, bấu chặt vào ống tay áo anh, chẳng hiểu được làn sóng thù hận đang bủa vây mình. Han không rời mắt khỏi đứa bé, trong khi Deahan đứng im như tượng đá, mắt vẫn dõi theo từng động tác của Rinno.

Rồi bất ngờ, Rinno quay phắt lại, khẩu súng hất lên, bắn thẳng. Tiếng súng nổ chát chúa, vang dội cả khoảng sân lạnh giá.

Han gục xuống một khắc, máu ứa ra từ vai trái, loang trên áo len cũ kỹ.

Ren hét lên, chạy đến bên Han nhưng Rinno túm lại, ném thằng bé về phía tường như một món đồ vô dụng. Thằng bé va vào đất, khóc rống lên, hai tay che đầu.

Rinno (gầm lên, giọng nghẹt đặc):

– Đủ rồi!

– Cậu lúc nào cũng như vậy, Deahan. Lúc nào cũng đứng giữa, lúc nào cũng nghĩ mình hiểu mọi thứ.

– Trong khi tôi ở đây, cố gắng dọn rác cho cậu, xử lý đống lộn xộn cậu để lại!

– Cậu chỉ biết ra lệnh, cấm tôi hành động, kìm chân tôi! Mà rồi được gì? Tha cho một con đàn bà phản bội, tha cho một đứa trẻ con!

Deahan vẫn không nói gì, mắt chỉ nhìn Han đang ôm lấy vai, cố ngăn máu chảy.

Rinno rảo bước lại gần, nắm cổ áo Han kéo dậy như một con búp bê rách nát, nòng súng ghì sát thái dương cô.

Rinno (giọng khản đặc, gần như rít qua kẽ răng):

– Giờ thì nói đi, Han...

– Cô chết trước hay nó chết trước? Hay... cả hai cùng lúc?

Han cười khẩy, giọng run vì đau nhưng không chút sợ hãi.

Han:

– Anh vẫn là thằng hèn như trước... núp dưới danh nghĩa “trung thành” để giết người không cần lý do.

Rinno:

– Câm miệng!

– Tao sẽ giết mày. Không ai cản được nữa.

– Deahan, cậu cũng không cần ra vẻ đạo đức.

– Cứ đứng đó mà nhìn tôi kết thúc chuyện này.

Anh quay đầu về phía Deahan, môi mím chặt, ánh mắt chực trào máu.

Rinno:

– Cậu luôn chọn sự yếu đuối. Nhưng đừng mong lần này tôi nghe theo.

– Đây không còn là chuyện công hay tư. Đây là thanh lọc. Là trừng phạt.

Han chảy máu mỗi lúc một nhiều, nhưng vẫn đứng vững, ánh mắt nhìn Deahan tha thiết như lời nhắn cuối cùng.

Ren vẫn đang khóc, tiếng gào thất thanh của một đứa trẻ không hiểu vì sao người lớn lại giết nhau. Gió đêm quật vào gương mặt họ, bầu trời đen kịt không ánh sao.

Và Rinno, trong khoảnh khắc ấy, siết chặt cò súng.

Rinno:

– Cậu có thể làm gì?

– Còn tôi… tôi sẽ giết.

– Tôi sẽ giết cả hai. Và cậu sẽ nhìn tôi ra tay.

---