Chap 247: Từ Từ Từng Viên Một

---

Deahan vẫn đứng đó, bất động. Mắt anh không rời khỏi Rinno, cũng không chớp, như thể mọi tín hiệu sống trong anh đã bị rút cạn. Trong đôi mắt ấy không còn lửa, chỉ còn trống rỗng và những xoáy sâu vô tận.

Rinno nhìn Deahan, cau mày.

Rinno (gằn giọng):

– Cậu bị gì vậy?

– Nhìn tôi đi, Deahan!

– Cậu sợ sao? Hả?

– Sợ ư? SỢ Ư?!

Anh gào lên, tiếng vang dội cả căn phòng, làm Ren co rúm lại trong một góc, nước mắt chảy thành hàng, đôi tay run lên không ngừng.

Deahan vẫn không phản ứng. Nhưng rồi, anh hít một hơi thật sâu, như trút bỏ một bóng đen nào đó trong lồng ngực. Anh ngẩng đầu, mắt chậm rãi hướng về Rinno.

Deahan (bình tĩnh đến lạ thường):

– Sợ à?

– Tất nhiên là không rồi.

Một tiếng “cạch” lạnh lẽo vang lên. Rinno không chờ thêm. Súng giương lên. Viên đạn thứ hai găm thẳng vào vai còn lại của Han. Máu phụt ra, văng lên sàn.

Han lảo đảo, nhưng vẫn không hét. Chỉ nghiến răng, ánh mắt đau đớn mà không buông xuôi.

Deahan bước lên một bước, nhưng Rinno lập tức xoay người, nòng súng hất lên về phía anh.

Rinno:

– Cậu im đi.

– Đứng đó mà nhìn. Đây là chuyện tôi phải làm.

– Đừng mang cái bộ mặt đạo đức rởm đó ra nữa.

Anh quay lại với Han. Gương mặt lạnh tanh, tàn nhẫn đến cùng cực.

Rinno (rít qua kẽ răng):

– Mày tưởng mày có thể thoát được sao?

– Tao sẽ cho mày chết... từ từ.

– Từng viên... từng viên một.

Cò súng lại kéo. Một viên vào đùi trái. Han khuỵu xuống, thở hắt ra, mặt tái đi. Nhưng cô không khóc. Cô vẫn nhìn về phía Ren – ánh mắt chỉ còn duy nhất điều đó.

Rinno tiến lại gần, hạ thấp súng, bắn vào tay phải. Rồi tay trái. Mỗi tiếng nổ là một lát cắt của nỗi đau trần trụi. Han ngã vật ra, máu đọng thành vũng dưới người.

Ren gào thét, bò về phía Han nhưng bị Rinno đá bật lại.

Rinno (thì thầm, gần như rít):

– Mày sẽ cảm nhận từng mảnh cơ thể mình rữa ra trong đau đớn.

Deahan nắm chặt tay. Cơ thể anh run nhẹ. Nhưng mắt anh không rời Han. Không rời đứa trẻ.

Tiếng súng lại vang.

---