---
Deahan đứng lặng giữa căn phòng vắng. Đèn mờ, gió đêm rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh rờn rợn.
Han và Ren đã được đưa đi, tạm thời an toàn. Nhưng Deahan không thấy nhẹ nhõm. Không một chút.
Anh quay mặt ra cửa sổ. Nhìn vào bóng đêm sâu hun hút. Rồi... thì thầm như nói với chính mình:
– Mình đang mềm lòng sao?
Anh siết chặt tay. Những ngón tay run nhẹ. Không phải vì sợ. Mà vì cơn giận. Một cơn giận lạ. Không hướng vào ai. Chỉ hướng vào chính bản thân anh.
– Không còn hung hăng như trước nữa.
– Mình... thay đổi rồi ư?
Anh nhắm mắt. Hơi thở nặng nề. Trong đầu, từng hình ảnh từ quá khứ hiện về như một cơn ác mộng sống dậy.
Máu loang đầy sàn đá lạnh.
Tiếng hét. Tiếng van xin.
Những khuôn mặt không còn tên. Những xác người chồng chất. Ánh mắt của những kẻ bị anh kết liễu – không phải bằng đạn, mà bằng quyết định lạnh như thép.
Anh từng bước lên từ vũng bùn bằng máu của kẻ khác. Từng học cách không chớp mắt khi nhìn người khác gục trước mặt. Từng được Rinno đẩy đi, giữ lấy lý trí cho anh trong những lúc anh quá tàn nhẫn... hoặc quá bốc đồng.
Giờ thì ngược lại.
– Rinno...
– Cậu vẫn luôn động viên tôi.
– Nhưng tôi thất hứa rồi… xin lỗi nhiều…
Giọng anh lạc đi, như mắc nghẹn.
Cái tên Rinno không chỉ là cánh tay phải. Mà là gương soi anh trong những năm tháng đen tối nhất. Là người duy nhất dám nói: “Cậu sai rồi.”
Nhưng hôm nay… chính Rinno là người kéo cò. Chính Rinno là người phá vỡ ranh giới.
Deahan mở mắt. Lạnh.
Gương mặt anh – thứ lạnh lùng từng khiến kẻ thù run sợ – đã trở lại.
Một luồng sát khí âm thầm trỗi dậy, như một con thú ngủ quên quá lâu, giờ đây chợt tỉnh.
Mặt đất như rung lên.
Cơn đau trong lồng ngực không làm anh yếu đi. Mà khiến anh nhớ mình là ai.
Không phải một người cha. Không phải một kẻ bảo vệ.
Mà là… Deahan.
Người từng làm rung chuyển thế giới ngầm chỉ bằng một cái gật đầu.
Người từng nhấn chìm cả tổ chức đối thủ chỉ trong một đêm.
Người không bao giờ khóc cho bất kỳ ai.
Anh cúi đầu, tay siết chặt cạnh bàn gỗ đến nỗi vết lõm hiện lên rõ rệt.
– Cảm xúc chỉ khiến mình chậm lại.
Gió tắt.
Căn phòng rơi vào một thứ im lặng tuyệt đối. Lạnh buốt. Ngột ngạt.
Trong khoảnh khắc đó, Deahan không còn thấy Han, Ren, hay Rinno.
Anh chỉ thấy máu.
Và tiếng tim mình đập từng nhịp – không phải để sống, mà để tồn tại như một lưỡi dao.
---