Chap 251: Tiếng Súng Trong Đêm Tĩnh Lặng

---

Deahan đứng giữa căn phòng tối, không gian bao quanh dường như nặng nề hơn, ngột ngạt hơn. Cơn giận trào dâng như một con sóng dữ không thể cưỡng lại.

Anh lặng lẽ đưa tay vào túi quần bên phải, cảm nhận lạnh buốt kim loại trong lòng bàn tay. Khẩu súng gọn nhẹ nhưng là thứ từng gắn bó với anh suốt nhiều năm tháng bão tố. Chiếc súng không chỉ là vũ khí – nó còn là biểu tượng của sức mạnh, quyền lực, và sự sinh tồn trong thế giới đầy đẫm máu mà anh đang sống.

Đôi mắt Deahan rực lên một ánh sáng lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao. Anh rút súng ra, cẩn trọng nhưng không hề run sợ. Ngón tay đặt nhẹ lên cò súng, anh từ từ ngước mặt nhìn lên trần nhà – tâm súng chỉa thẳng lên bầu trời đêm tĩnh lặng phía trên.

Trong phút chốc, tất cả mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu được trút ra trong một khoảnh khắc tĩnh lặng như tờ.

Deahan ngắm kỹ vào tâm, hơi thở đều đều, mặt không biểu cảm. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại tiếng tim mình đập thình thịch và âm thanh im lặng của bóng tối bao trùm.

Rồi anh bóp cò.

Viên đạn đầu tiên bắn lên trần nhà, chói tai như một tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc. Tiếng kim loại chạm đạn vang lên rền rĩ trong căn phòng, như lời thách thức với chính bản thân mình, với số phận, với mọi bóng ma trong quá khứ.

Deahan không dừng lại. Ngón tay linh hoạt và dứt khoát, từng viên một, tiếng súng nổ đều đặn, mạnh mẽ vang vọng giữa không gian.

– Yên tĩnh thế này bữa rồi… – Anh lầm bầm, giọng lạnh ngắt nhưng có chút như đùa cợt, tựa lời thách thức.

Tiếng đạn nổ liên tục, từng viên đạn xuyên qua không trung như xé rách lớp tĩnh mịch của đêm đen, báo hiệu sự trở lại của một con người không thể bị khuất phục.

Deahan lùi lại vài bước, súng vẫn cầm chắc trong tay. Anh nhìn theo dấu đạn rơi xuống sàn nhà, ánh mắt như đang dò xét, tìm kiếm một thứ gì đó.

– Quay lại bản chất thật thôi.

Anh nói, giọng không còn giữ vẻ lạnh lùng mà mang chút ngấm ngầm một sức mạnh đáng sợ, như tiếng gầm của con thú trong lòng.

Mỗi tiếng súng nổ như xé toạc từng lớp vỏ yếu đuối đang bọc lấy anh, làm cơn giận trở nên sống động, dữ dội hơn bao giờ hết.

Deahan đứng thẳng, vai không còn gập gềnh của một người yếu đuối, mà vững vàng như một chiến binh đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, phản chiếu bóng dáng anh trên nền tường cũ kỹ. Bóng ấy dài ra, đậm đặc và đen kịt, như báo hiệu cho một cơn bão đang đến.

Anh nhắm mắt lại một lần nữa, cảm nhận từng viên đạn đã tiêu hao, nghe rõ tiếng vọng bên trong tâm hồn.

Sát khí trong anh không chỉ là vũ khí, mà là lời nhắc:

“Đừng bao giờ quên mình là ai.”

Và hôm nay, Deahan đã lựa chọn.

Không phải là người yếu mềm, không phải là người cha thương con.

Mà là người đứng đầu, người thống lĩnh, người khiến thế giới này phải cúi đầu.

Một tiếng thở dài thoát ra, như sự giải thoát của một linh hồn vừa thoát khỏi xiềng xích.

Deahan mở mắt.

Anh cười. Một nụ cười lạnh lùng, không chút hối tiếc.

– Đêm nay…

– Đêm nay, mọi thứ sẽ khác.

---