---
Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm rọi qua tấm rèm trắng mỏng, chiếu nhẹ lên bức tường xám lạnh. Tiếng bước chân đều đặn vang lên dọc hành lang tầng trên. Kawashina mở cửa phòng Deahan, mắt khẽ cau lại khi thấy anh ngồi gục bên khung cửa sổ, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc rối nhẹ vì gió, khẩu súng đặt lặng lẽ bên chân.
Kawashina: “Deahan, dậy đi. Cậu ngủ kiểu gì thế này? Cả đêm không về giường à?”
Deahan mở mắt, giọng khàn nhẹ, nhưng ánh nhìn vẫn sáng:
Deahan: “Sáng rồi à...?”
Kawashina: “Ừ. Mà cậu làm gì ngồi ở đây đến sáng thế? Có chuyện gì à?”
Deahan ngồi thẳng dậy, quay lại nhìn Kawashina, nhoẻn miệng cười:
Deahan: “Có chuyện hấp dẫn lắm. Tôi sẽ kể sau. Cậu đánh thức tôi đúng lúc đấy.”
Kawashina: “Hấp dẫn đến mức khiến cậu ngồi ngủ cạnh cửa sổ với khẩu súng hở?”
Deahan chống tay lên đầu gối, cầm lấy khẩu súng, kiểm tra ổ đạn một cách thản nhiên:
Deahan: “Ừm. Đôi khi, sự yên tĩnh sau tiếng súng lại khiến người ta dễ ngủ hơn.”
Kawashina: “Vậy rốt cuộc đêm qua đã xảy ra gì?”
Deahan: “Rinno nổi hứng. Gần như giết chết Han.”
Kawashina (giật mình): “Cái gì?”
Deahan: “Cậu ấy… thử tôi. Và thử chính mình.”
Kawashina: “Còn Han?”
Deahan: “Sống. May mắn. Rinno để lại cho cô ta một cơ hội.”
Kawashina: “Cơ hội kiểu gì?”
Deahan: “Không phải thứ dễ chịu. Nhưng là sống.”
Kawashina ngồi xuống ghế, khoanh tay:
Kawashina: “Cậu ngồi đây cả đêm để suy nghĩ về chuyện đó?”
Deahan: “Không chỉ vậy. Tôi nghĩ về mình nữa. Tôi đã mềm đi rồi, Kawashina à. Mắt tôi nhìn thấy máu, nhưng lòng lại không dậy sóng như trước. Tôi đã không ngăn Rinno – hoặc không đủ sức để ngăn.”
Kawashina: “Không phải cậu yếu đi. Cậu chỉ đang thay đổi.”
Deahan: “Trong thế giới này, thay đổi là một từ nguy hiểm.”
Kawashina: “Vậy thì hãy giữ bản chất. Nhưng đừng sợ khi nó giãn ra.”
Deahan đứng dậy, bước chậm rãi đến bên tủ, lấy ra một áo khoác sẫm màu, khoác lên người.
Deahan: “Cô ta đang ở bệnh viện. Rinno bảo Kin đưa đến. Sáng nay tôi muốn đến đó.”
Kawashina: “Tôi đi cùng.”
Deahan: “Không cần. Cậu ở lại xử lý việc trong nhà. Tôi sẽ đi một mình.”
Kawashina: “Deahan, cậu có chắc mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát không?”
Deahan quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao cắt xuyên qua lớp sương sáng:
Deahan: “Chưa bao giờ nằm ngoài tầm. Chỉ là tôi để nó tự trôi một lúc.”
Kawashina: “Thế thì, khi nào cậu kể tôi nghe chi tiết hơn?”
Deahan: “Khi tôi quay về. Và nếu tôi còn hứng.”
Kawashina (mỉm cười nhẹ): “Được thôi. Nhưng nếu chuyện đó làm cậu thức trắng đêm, tôi chắc nó không đơn giản.”
Deahan: “Không đơn giản. Nhưng lại là điều tôi cần.”
---