---
Kaiju vẫn ngồi trước bàn trong phòng khách, cởi trần, đôi mắt dán chặt vào màn hình laptop. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt căng thẳng của cậu. Dây tai nghe to bản trùm kín hai tai.
Oshina bước vào, vừa vươn vai vừa lắc đầu mệt mỏi.
Oshina:
– Anh xem laptop cả đêm luôn đấy à?
Kaiju:
– Ừ, chơi game. Có map mới ra, không chơi thì tụt rank.
Oshina:
– Game hả? Vậy lúc đêm anh có nghe thấy tiếng gì không?
Kaiju:
– Có chuyện gì à? Anh không biết.
Oshina:
– Tối qua có tiếng gì rầm rầm như súng nổ vậy. Em nằm mãi không ngủ nổi. Cứ tưởng có đứa nào đột nhập...
Kaiju:
– Ồ... chắc vậy ha. Anh đeo tai nghe nên không nghe tiếng gì cả.
Oshina:
– Thật đấy. Em tưởng mình hoang tưởng cơ. Nhưng âm thanh đó rõ ràng lắm.
Kaiju tháo một bên tai nghe, nhìn Oshina một thoáng, rồi lại quay lại màn hình.
Kaiju:
– Nếu có chuyện thì chắc ai đó sẽ báo thôi. Không phải việc của mình thì không cần lo.
Cánh cửa bật mở. Kawashina bước vào, áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt vẫn còn hơi ngái ngủ.
Oshina:
– Ê, Kawashina! Đêm qua anh có nghe thấy tiếng gì không?
Kawashina:
– Không nghe thấy tiếng gì cả. Ngủ như chết.
Oshina:
– Vậy sao... Em tưởng mỗi em tỉnh dậy.
Kawashina:
– Nhưng tôi biết có chuyện đã xảy ra.
Kaiju:
– Biết? Mà không nghe? Anh dùng giác quan thứ sáu à?
Kawashina:
– Không cần giác quan. Cảm giác thôi. Căn nhà này không bao giờ im lặng kiểu đó trừ khi có chuyện lớn.
Oshina:
– Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Kawashina:
– Tôi không rõ chi tiết. Nhưng Deahan đã chứng kiến.
Kaiju:
– Deahan?
Kawashina:
– Ừ. Cậu ta sẽ kể lại. Khi sẵn sàng.
Oshina:
– Ý anh là... anh ấy đang giấu tụi mình?
Kawashina:
– Không phải giấu. Là đang tiêu hóa.
Kaiju:
– Vấn đề là chuyện gì đủ lớn để Deahan phải “tiêu hóa”?
Kawashina:
– Nếu tôi đoán đúng... thì có máu.
Oshina:
– Máu?
Kawashina:
– Ừ. Và có người chịu đau thay cho ai đó.
Kaiju:
– Anh lại chơi trò úp úp mở mở rồi.
Kawashina:
– Bởi vì chính tôi cũng không chắc. Chỉ thấy cậu ta sáng nay nhìn ra cửa sổ, hút hết gần nửa bao thuốc. Chắc đêm qua không ngủ.
Oshina:
– Hèn gì nãy em đi ngang thấy Deahan ngồi bệt dưới sàn. Mắt thì trống rỗng như hồn vía bay đâu mất rồi.
Kaiju:
– Chết tiệt... Nếu đúng là chuyện nghiêm trọng, sao tụi mình không được biết sớm?
Kawashina:
– Vì không phải ai cũng được biết.
Oshina:
– Anh nói vậy là sao?
Kawashina:
– Nghĩ đi. Tối qua, Kin đưa ai đó rời khỏi căn cứ. Còn Deahan thì suốt đêm không rời khỏi tầng dưới. Tôi cá là có người bị thương. Nặng.
Kaiju:
– Kin? Anh ấy nói là có nhiệm vụ nhỏ thôi.
Kawashina:
– Cậu tin Kin hả?
Kaiju:
– Không hẳn...
Oshina:
– Vậy... người bị thương là ai?
Kawashina:
– Đợi Deahan kể đi. Đừng hỏi tôi thêm nữa.
Cả ba người im lặng vài giây. Mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ khác nhau. Trong phòng chỉ còn tiếng quạt máy quay lặng lẽ và tiếng gõ bàn phím lách cách từ Kaiju.
Kaiju:
– Nếu có máu... thì chuyện đó sẽ không dừng ở đêm qua.
Kawashina:
– Không. Sẽ kéo dài. Và có thể... chấm dứt vài thứ.
Oshina:
– Anh nói chấm dứt là sao?
Kawashina:
– Không phải kết thúc theo nghĩa tốt đẹp.
Kaiju:
– Vậy là mở đầu cho thứ gì đó tệ hơn?
Kawashina:
– Có thể. Hoặc là khởi đầu... của một kỷ nguyên mới.
Oshina:
– Tự nhiên lạnh sống lưng ghê...
Kaiju:
– Có ai pha cà phê không?
Kawashina:
– Cần đấy. Hôm nay sẽ dài.
---