---
Gió lùa nhẹ qua những tấm kính cao tầng của khách sạn. Sân thượng vắng lặng, chỉ có tiếng ly va vào đĩa sứ và tiếng nhạc jazz rất khẽ phát ra từ một chiếc loa nhỏ gần đó.
Deahan ngồi một mình nơi góc khuất nhất, lưng tựa vào vách kính, tay đặt hờ trên tách espresso vẫn còn nóng. Ánh mắt anh dõi ra thành phố phía xa – những ánh đèn mờ lùi dần sau màn sương mỏng của buổi tối.
Tiếng bước chân nhẹ, gần như không vọng lại. Nhưng anh biết ai đến.
Saku:
– Sếp, anh gọi tôi có việc gì?
Deahan không nhìn, chỉ nhấc ly lên nhấp một ngụm nhỏ rồi mới chậm rãi đặt xuống bàn.
Deahan:
– Nghe Rinno nói... mọi người đã biết sự việc.
Saku:
– Vâng, thưa sếp. Và bọn họ... đã bình tĩnh. Không có thông tin nào lọt ra ngoài. Tôi cũng đã gài người kiểm soát hết đầu mối. Nội bộ... không có rắc rối.
Deahan:
– Ừ. Tốt.
Anh gật khẽ, rút trong túi ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ xoay xoay giữa hai ngón tay.
Deahan:
– Đi đi. Ẩn mình. Đánh trộm thông tin. Lấy đúng thứ tao cần. Đừng để lại bóng.
Saku:
– Vâng. Tôi sẽ đi ngay.
Saku cúi đầu, xoay người lặng lẽ rời đi như chưa từng hiện diện.
Khi chỉ còn lại một mình, Deahan ngả lưng ra sau, khoác tay lên mép ghế, nhắm mắt một thoáng rồi mở ra.
Anh lấy điện thoại, mở mạng xã hội. Ngón tay lướt nhẹ qua những mẩu tin tức lộn xộn: chính trị, thể thao, án mạng, hài hước – đủ kiểu. Không gì giữ được sự chú ý của anh quá ba giây.
Một lúc sau, Deahan thoát ra, chuyển sang mục Danh bạ. Ngón tay anh không chạm loạn nữa, mà kéo thẳng xuống một cái tên quen thuộc…
Kazura.
Màn hình hiện lên ảnh đại diện: gương mặt em trai cười tươi giữa sân bóng cũ, trong bộ đồng phục ngày xưa.
Deahan nhìn chăm chăm vào ảnh ấy, ánh mắt trầm lại, yên lặng hơn cả bóng tối phía sau anh.
Anh không gọi ngay.
Chỉ ngồi đó, để tên Kazura hiện trên màn hình, tay anh vẫn đặt trên nút Gọi, nhưng chưa chạm.
Một làn gió mạnh thổi qua, làm ly espresso cạn đáy khẽ rung trên mặt bàn kính.
---