---
Gió vẫn lạnh nơi sân thượng, ánh đèn đêm phản chiếu trong mắt Deahan như một màn nước mỏng.
Anh nắm chặt bàn tay mình, những đường gân nổi lên rõ ràng dưới da. Gồng mạnh một lúc, rồi thả lỏng.
Ngón cái nhấn nút Gọi.
Tiếng chờ kéo dài hai nhịp. Rồi giọng Kazura vang lên, tươi tỉnh như mọi khi.
Kazura:
– Anh hả? Lúc nào anh quay về vậy?
Deahan:
– Không biết lúc nào nữa... Công việc bận rộn quá.
Kazura:
– Vậy anh ổn chứ?
Deahan:
– Ổn mà... Nhưng mà lo em ở nhà nhớ anh thôi.
Kazura:
– Nhớ thì cũng có nhớ thật... nhưng không phải là quá đâu.
Deahan:
– Ờ... Thế là tốt rồi.
Kazura:
– Mà bên Chicago có khác gì bên Berlin không anh?
Deahan:
– Nó khác đấy... Nhưng giờ anh đang ở New York nên không rõ lắm.
Kazura:
– Không phải anh làm ở Chicago sao?
Deahan:
– Trước đó có... nhưng giờ chuyển sang New York rồi. Bên này làm ăn... tiền nhiều hơn.
Kazura:
– Ồ, vậy sao... Công việc chắc không mệt lắm nhỉ?
Deahan:
– Ừ... chỉ là bưng hàng hoá thôi mà.
Kazura:
– Không phải anh làm theo công ty mà?
Deahan:
– Thì là... một đội làm thuê thôi. Ai thuê... làm nấy.
Kazura:
– Kiểu như vận chuyển tự do ấy hả?
Deahan:
– Đại loại vậy.
Kazura:
– Vậy... có ai trong nhóm anh giống như hồi ở Berlin không?
Deahan:
– Có vài người... Nhưng không ai em quen đâu.
Kazura:
– Ừm... Miễn anh thấy ổn là được. Nhưng mà nhớ đừng để bị bóc lột đấy.
Deahan:
– Anh biết. Anh không để ai đụng được vào mình dễ đâu.
Kazura:
– Nghe hơi ngầu đấy.
Deahan:
– Anh mà.
Kazura:
– Vậy... bao giờ rảnh gọi nữa nha. Giờ em phải tập thể lực đây.
Deahan:
– Vẫn giữ thói quen tập à?
Kazura:
– Dĩ nhiên. Cần giữ dáng còn đá giải với tụi nó chứ.
Deahan:
– Tốt... Đừng để ai bắt nạt.
Kazura:
– Không ai bắt được em đâu. Em là em của anh mà.
Deahan:
– Ừ...
Giọng anh nhỏ lại một chút, rồi ngắt máy mà không nói thêm gì nữa.
Màn hình điện thoại chuyển sang đen. Gió lại thổi qua khe lan can, mang theo mùi kim loại và mùi khói thuốc chưa châm.
Deahan ngả người ra sau, ngước nhìn trời, mắt khép hờ. Im lặng.
---