---
Tiếng gót giày vang chậm trên vỉa hè lát đá. Đêm New York, ánh đèn đỏ quạch từ biển quảng cáo rọi bóng Deahan kéo dài như bóng ma.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, rít một hơi rồi nhả khói thẳng vào gió. Gió quét ngược lại, cay xộc cả mắt.
Không cần quan tâm.
Một biển hiệu “Club Nine – Pool & Whiskey” hắt ánh sáng tím nhạt xuống mặt đường. Anh bước vào, hất nhẹ cánh cửa gỗ nặng.
Không khí lạnh trộn mùi rượu mạnh và thuốc lá cũ.
Lễ tân:
– Muốn uống gì, anh trai?
Deahan:
– Không. Cho tôi thuê bàn hai tiếng.
Lễ tân:
– Một mình?
Deahan:
– Không. Gọi một người chơi được ra đây.
Lễ tân:
– Ờ, được thôi. Bàn số 7. Đằng kia.
Deahan bước tới, quăng áo khoác lên ghế, lơ đãng chọn cơ.
Một gã thanh niên tóc dài buộc cao bước ra từ phòng nhân viên, tay cầm gậy, nháy mắt với lễ tân rồi bước tới.
Nhân viên:
– Nghe bảo anh muốn một trận cho khuya đỡ buồn?
Deahan:
– Phải. Có giỏi không?
Nhân viên:
– Vừa đủ để thắng khách.
Deahan:
– Vậy sao?
Anh không nói thêm, đặt viên bi trắng xuống. Đẩy nhẹ cơ thử. Lặng lẽ. Điếu thuốc vẫn cháy.
Nhân viên:
– Luật gì?
Deahan:
– 8 bi. Đánh hết bi của mình, rồi 8, vào lỗ cuối cùng.
Nhân viên:
– Ok. Anh trước?
Deahan:
– Cậu đi.
Gã cười nhạt, khai trận bằng một cú phá mạnh. Hai viên bi lăn vào lỗ.
Nhân viên:
– Bi sọc.
Deahan gật. Không cười, không biểu cảm. Đôi mắt vẫn lạnh.
Sau lượt gã là lượt anh.
Cú đánh đầu tiên – bi đặc vào thẳng góc, mượt không tiếng động.
Tiếp một cú nữa – vào.
Nhân viên:
– Ghê đấy.
Deahan:
– Tôi biết.
Lượt sau, viên bi số 4 dừng lại sát mép lỗ. Gã bước lên.
Nhân viên:
– Anh không phải dân New York, đúng không?
Deahan:
– Không.
Nhân viên:
– Chicago?
Deahan:
– Gần đó.
Nhân viên:
– Làm gì?
Deahan:
– Đẩy hàng thuê.
Nhân viên:
– Ừm, giống mấy tay tôi hay gặp. Im lặng, giỏi cơ, lạnh như nước đá.
Deahan:
– Tôi không giống ai cậu từng gặp.
Gã bật cười. Đánh hụt. Cây cơ run nhẹ.
Deahan:
– Tôi nói rồi mà.
Anh cúi xuống, xoay nhẹ cổ tay. Ba bi rơi liền ba lỗ.
Nhân viên:
– Này... Anh chơi chuyên nghiệp à?
Deahan:
– Không. Chỉ là tập nhắm vào thứ mình ghét từ nhỏ.
Nhân viên:
– Vậy thứ anh ghét là...?
Deahan:
– Mọi thứ từng phản bội tôi.
Im lặng một lúc.
Gã lùi lại, liếc sang lễ tân. Có vẻ mất bình tĩnh.
Deahan bắn cú cuối, viên 8 đen rơi vào lỗ như rơi vào một cái bẫy đã giăng sẵn.
Deahan:
– Hết giờ rồi.
Nhân viên:
– Anh chỉ đánh hai lượt mà dọn hết?
Deahan:
– Tôi thuê bàn hai tiếng, nhưng chỉ cần năm phút.
Anh khoác áo vào, bước đi. Trả gậy. Rút thuốc, ngậm lên môi.
Lễ tân:
– Không muốn uống gì à?
Deahan:
– Không. Nhưng cậu kia... nên tập kỹ hơn nếu còn muốn giữ danh tiếng ở đây.
Anh bỏ đi, gió lại rít lên sau lưng như một cái bóng vừa thoát khỏi ván bi-a nặng nề.
---