Chap 261: Ký Ức Của Một Người Khác

---

Gió đêm quất vào mặt như nhắc rằng đã quá nửa khuya. Deahan rít một hơi thuốc cuối rồi vứt tàn xuống vỉa hè. Chân vẫn bước đều. Thành phố chưa ngủ hẳn, nhưng đường phố thì gần như vắng.

Một chiếc ghế đá cũ kỹ dưới bóng đèn đường mờ mờ. Có người ngồi đó – một ông lão tóc bạc, khoác áo dạ cũ sờn, tay cầm bình giữ nhiệt.

Deahan tính đi thẳng nhưng ông già ngẩng lên nhìn.

Ông già:

– Đêm thế này mà còn đi lang thang à, cậu trai?

Deahan (gật đầu):

– Ừ, đang tìm chút gió để tỉnh người.

Ông già (vỗ vỗ bên cạnh):

– Ghé ngồi đi, đêm lạnh, hút thuốc hoài cũng chẳng ấm thêm được đâu.

Deahan im lặng vài giây rồi ngồi xuống. Hai người nhìn thẳng về phía bóng tối không lời.

Ông già:

– Nhìn cậu chắc khoảng... hai sáu, hai bảy?

Deahan:

– Hai bảy.

Ông già:

– Tôi hơn cậu đúng bốn mươi năm. Thế mà mỗi lần nhìn bọn trẻ đi ngoài phố, tôi vẫn thấy mình chưa già. Kỳ lạ ha?

Deahan (khẽ cười):

– Có khi tuổi thật không quan trọng bằng thứ mình còn giữ trong đầu.

Ông già:

– Cậu còn giữ thứ gì?

Deahan:

– Nhiều. Và cũng mất nhiều.

Ông già:

– Gia đình thì sao? Còn ai không?

Deahan:

– Còn. Một mẹ, một em trai.

Ông già:

– Ba cậu đâu?

Deahan (nhìn về phía trước, giọng trầm):

– Mất rồi. Bảy năm trước. Tai nạn, người ta nói vậy.

Ông già:

– Tai nạn?

Deahan:

– Ừ. Nhưng thật ra là bị người ta ám sát.

Ông già (giật mình):

– Cậu nói cái gì?

Deahan:

– Tôi là người duy nhất biết rõ chuyện đó. Mẹ tôi và em trai không biết. Họ nghĩ là tai nạn xe. Một cú đâm ban đêm, không rõ biển số, không ai bị bắt.

Ông già (trầm ngâm):

– Cậu biết kẻ làm, nhưng giấu?

Deahan:

– Nếu nói ra... thì gia đình này không còn bình yên nữa.

Ông già:

– Em trai cậu bao nhiêu tuổi?

Deahan:

– Mười chín.

Ông già:

– Nó biết chuyện anh mình làm gì chưa?

Deahan (cười nhẹ):

– Không. Nó nghĩ tôi đang làm lao động bình thường. Vận chuyển hàng cho người ta, có chút tiền, sống ổn. Nó không cần biết nhiều hơn.

Ông già:

– Còn mẹ cậu?

Deahan:

– Chỉ nghĩ tôi là nhân viên công ty tư nhân. Lái xe, chuyển hàng, đôi khi xa nhà vài tuần.

Ông già:

– Cậu giỏi giấu đấy.

Deahan:

– Cần phải thế. Người ta không cần biết thứ đằng sau đôi giày mình đang mang.

Ông già (nhìn sang, giọng trầm):

– Nhưng đôi khi... những gì ta giấu chính là thứ đang giết mình từng ngày.

Deahan (giọng khẽ, ánh mắt tối lại):

– Tôi quen rồi.

Ông già (rót trà ra nắp bình):

– Uống chút không? Trà gừng, tự tay tôi pha từ sáng.

Deahan (nhận lấy, nhấp một ngụm):

– Cảm ơn.

Ông già:

– Tôi có một đứa con trai. Bằng tuổi cậu. Mất cách đây ba năm. Đêm khuya, nó đi giao hàng rồi không về nữa.

Deahan (dừng lại, ánh mắt khựng lại):

– Xin lỗi.

Ông già:

– Không cần. Tôi quen rồi. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn ra đây... vì có cảm giác nó vẫn còn đi đâu đó trong đêm, chưa về được.

Deahan (lặng thinh):

– Nếu... ông có cơ hội nói với nó lần cuối, ông sẽ nói gì?

Ông già:

– Rằng nó không cần mạnh mẽ đến thế. Không cần sống vì người khác mãi. Rằng đôi khi được yếu đuối, cũng là một đặc ân.

Deahan:

– Tôi hiểu.

Ông già (nhìn đồng hồ):

– Thôi, già rồi, không dám thức khuya nữa. Cậu thì sao?

Deahan:

– Tôi còn đi một chút.

Ông già (đứng dậy):

– Cậu có vẻ nặng lòng. Nhưng nhớ này... thứ nặng nhất không phải là bí mật, mà là sự cô đơn đi kèm với nó.

Deahan (ngẩng lên):

– Tên ông là gì?

Ông già:

– Gọi tôi là Henry. Còn cậu?

Deahan:

– Alex.

Ông già (cười nhẹ):

– Giữ ấm, Alex. Và đừng đi mãi mà không biết mình đang tìm gì.

Henry rảo bước chậm, lưng còng nhưng thẳng thắn. Deahan ngồi lại một lúc lâu, tay siết lại bên ly trà gừng đang nguội dần.

Đêm vẫn còn dài. Nhưng một phần trong anh, có lẽ vừa thấy ánh sáng le lói ở cuối đường.

---