Chap 262: Đêm Không Ngủ

---

Cánh cửa căn cứ khép lại sau lưng anh. Bóng đêm trùm lên bờ vai rộng. Deahan thở ra một hơi mệt mỏi, phủi nhẹ lớp bụi mỏng bám trên áo khoác.

Bên trong phòng khách, TV vẫn mở tiếng nhỏ, ánh sáng nhấp nháy chiếu lên gương mặt lạnh tanh của Kawashina, người đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, tay cầm ly rượu nâu.

Deahan (khẽ):

– Kawashina, cậu chưa ngủ sao?

Kawashina (liếc mắt, không quay đầu):

– Chưa. Đang xem TV nè. Bộ không thấy hả?

Deahan (nhếch môi mệt mỏi):

– Ừ... Tôi lên phòng trước đây.

Kawashina (vẫn không quay đầu):

– Ừ, ngủ trước đi.

Deahan bước lên lầu, sàn gỗ kêu khẽ dưới gót giày. Khi đến gần phòng mình, anh bỗng nghe thấy âm thanh hỗn loạn phát ra từ lan can tầng ba — tiếng gió, tiếng rít, và… tiếng hét.

Anh mở cửa ban công.

Cảnh tượng hiện ra khiến ánh mắt anh trầm xuống.

Rinno – áo đen, tóc rối, mắt đỏ ngầu – đang ghì cổ Oshina sát lan can bằng một tay, lực mạnh đến mức mặt Oshina tím tái. Gió đêm thổi phần tóc trước trán Rinno dựng ngược, ánh đèn vàng hắt lên hai gương mặt tương phản – một dữ dội, một hoảng loạn.

Rinno (gầm lên):

– Oshina! Nghe nói mày sợ tao à?! Mày khiếp tao đến mức đó sao?! Muốn chết không?!

Oshina (giãy dụa, lắp bắp):

– Dạ… dạ không… tôi… tôi không muốn chết… xin ngài… xin lỗi… em… em sai rồi…

Rinno (cười khùng khục, ánh mắt lóe lên như dã thú):

– Mày nực cười thật… Người mà tao đích thân vớt lên từ đống rác ba năm trước… giờ lại sợ tao như sợ quỷ à?

Oshina (nức nở, giọng thều thào):

– Dạ… ngài… tha cho em… em không muốn chết thê thảm…

Deahan bước ra, giọng trầm khẽ vang lên nhưng đủ sức cắt ngang tất cả.

Deahan:

– Rinno… Cậu đang làm gì Oshina vậy?

Rinno (khẽ siết thêm, mắt vẫn không rời Oshina):

– Dọa nó tý mà…

Deahan (chân tiến tới một bước, ánh mắt lạnh):

– Dọa như này… không giống "dọa" lắm.

Rinno (quay đầu, cười nửa miệng):

– Sợ thì mới nhớ lâu. Mày thấy tao sợ không, Oshina?

Oshina (run rẩy, giọng lí nhí):

– Dạ… tất nhiên là sợ… sợ thật…

Rinno (buông tay, Oshina ngã khuỵu xuống sàn, ho sặc sụa):

– Haizz… thôi, mày biến đi. Tao thấy chơi với mày hao thời gian quá.

Oshina không nói thêm lời nào, chỉ lồm cồm bò dậy rồi lảo đảo rút lui về hướng cầu thang, mặt xám như tro, không dám ngoái lại.

Deahan và Rinno đứng yên. Gió thổi qua áo khoác hai người, không ai nói gì thêm trong mấy giây.

Deahan (nhìn thẳng):

– Cậu nên biết… tay của tôi vẫn còn dùng được. Nếu lần sau tôi thấy cảnh tương tự, tôi không đứng yên đâu.

Rinno (liếc sang, ánh mắt không còn bỡn cợt):

– Vậy anh nên cầu mong đám dưới không đứa nào khiến tôi muốn điên nữa.

Deahan:

– Tôi không cầu mong. Tôi yêu cầu.

Rinno (cười nhạt):

– Được rồi. Đêm lạnh rồi, tôi xuống uống chút gì cho tỉnh. Ngủ ngon, boss.

Rinno bước khỏi lan can. Chỉ còn Deahan đứng lại, tay nắm chặt lan can sắt, đôi mắt tối sầm. Dưới chân, tàn thuốc của Rinno còn đang cháy dở trên nền gạch.

Anh thở ra một hơi dài, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm không sao. Căn cứ này… đang bắt đầu rạn nứt.

---