CHAP 274: MỘT NGƯỜI CHÚ, MỘT NGÔI MỘ, MỘT GIA ĐÌNH

NGHĨA TRANG BRONX – TRỜI TỜ MỜ SÁNG

Không gian lặng thinh. Sương sớm trườn nhẹ qua những bia đá cũ kỹ. Trên một khu đất nhỏ, có ba người đàn ông: một người còn rất trẻ, một đã vào độ trung niên, và một người nằm yên dưới lòng đất từ bốn thập kỷ trước.

Deahan khoanh tay đứng sau, yên lặng nhìn.

Deajin ngồi xổm xuống, đặt tay lên tấm bia đá cũ của Izawa.

DEAJIN (giọng khàn, trầm xuống như bị thời gian chèn ép):

– Izawa, em trai à…

– Hôm nay anh lại đến thăm em đây.

– Gần 40 năm rồi… mà sao anh vẫn còn thấy em đứng đó, ngay góc phố ấy, cười toe toét như một thằng ngốc, cái rìu nhỏ lủng lẳng bên hông.

(Im lặng, chỉ có tiếng gió se lạnh lướt qua cỏ)

DEAJIN:

– Deagi, anh hai…

– Anh yên tâm đi, Deahan sống tốt.

– Có cá tính. Cứng đầu. Khó ưa.

– Nhưng trong ánh mắt thằng nhỏ… có lửa.

– Giống anh hồi trẻ… chỉ khác là nó cô đơn hơn anh nhiều.

(Ông ta thở dài, cười nhạt)

DEAJIN (nhìn về phía bia đá):

– Izawa… mày biết không…

– Anh hai giờ nằm ở Berlin, cách đây nửa vòng trái đất.

– Nhưng đừng lo… tao sẽ qua thăm ổng, tao hứa đó.

– Nhất định, sẽ có một ngày ba anh em mình lại ngồi bên nhau… dù chỉ là trong gió.

(Đứng dậy. Phủi bụi trên quần áo. Quay sang Deahan)

DEAJIN:

– Xin lỗi, làm mày chờ.

DEAHAN:

– Không sao.

– …Chú từng sống ở New York sao?

DEAJIN (gật):

– Ừ. Tao lấy vợ ở đây.

– Vợ tao là giáo viên.

– Có một đứa con gái.

DEAHAN (gật khẽ, mắt ánh lên sự quan tâm nhẹ):

– Nó bằng tuổi Kazura?

DEAJIN (cười, mắt long lanh một kiểu tự hào):

– Năm nay 22 rồi.

– Đang học ngành Quan hệ quốc tế ở Đại học Columbia.

– Giỏi lắm, mà bướng y như cha nó.

– Cũng thích đấm nhau, đua xe, và chửi thề như mày không tưởng tượng được.

DEAHAN (cười mím, tò mò):

– Vậy…

– Chú có định giới thiệu cháu với gia đình không?

DEAJIN (ngừng lại, suy nghĩ vài giây, rồi gật):

– Có chứ.

– Mày là cháu tao, là con ruột của anh hai tao.

– Cái dòng máu này không cần giấu.

– Tối mai, về nhà tao ăn tối đi.

– Tao muốn vợ và con gái tao gặp cháu của họ.

– Và… nếu mày cho phép, tao muốn giữ quan hệ này thật gần gũi.

– Không phải trong thế giới ngầm, mà là giữa người thân.

DEAHAN (nhìn thẳng vào mắt ông ta):

– Cháu đồng ý.

– Nhưng có một điều...

DEAJIN:

– Gì?

DEAHAN (giọng trầm, lạnh và rắn chắc):

– Nếu chú hoặc bất cứ ai trong gia đình chú từng liên quan đến kẻ đã giết cha cháu,

– Cháu sẽ không tha thứ.

DEAJIN (nhìn sâu vào mắt Deahan, lặng đi mấy giây, rồi vỗ vai):

– Mày yên tâm.

– Tao cũng mang hận giống mày.

– Không ai có quyền đụng vào người nhà của tao mà còn sống.

---

BUỔI SÁNG CHẠY VỀ HƯỚNG ÁNH NẮNG.

BA BÓNG NGƯỜI, MỘT TRONG ĐẤT, HAI TRÊN MẶT ĐẤT,

VÀ MỘT CÂU HỨA VỀ BỮA CƠM GIA ĐÌNH ĐANG GẦN TỚI.

---