---
PHÒNG KHÁCH NHÀ DEAJIN – TỐI MUỘN
Bữa tối vừa xong, ánh đèn vàng nhạt lan ra cả căn phòng. Deahan đang ngồi dựa lưng trên ghế salon, tay cầm ly nước lọc thay vì rượu. Siria – con gái Deajin, từ phòng bếp đi ra, tay cầm sổ tay và iPad, mặt lộ vẻ không cam lòng buông tha.
SIRIA (ngồi đối diện):
– Anh...
– Em có thể hỏi một chút không?
DEAHAN (nhíu mày cười nhẹ):
– Nhìn kiểu đó là không chỉ “một chút” rồi.
– Hỏi đi. Nếu câu nào anh thấy trả lời được thì sẽ trả lời.
SIRIA:
– Được rồi, để xem nào...
– Anh sinh ngày mấy?
– Nơi sinh, chiều cao, nhóm máu?
DEAHAN (phì cười):
– Hỏi như đi đăng ký visa vậy.
– 20/8/1997, Berlin, 1m84, nhóm O.
– Còn gì nữa?
SIRIA (ghi lia lịa):
– Ồ... giống em y chang... nhóm O và cũng cao gần thế.
– Tiếp nè...
– Anh làm nghề gì?
– Hồi nãy anh nói "bưng hàng thuê", nhưng... bưng hàng gì?
DEAHAN (gác chân, liếc sang cha cô – Deajin đang giả vờ đọc báo):
– Tạm hiểu là… logistics tự do.
– Có khách cần vận chuyển gì... anh và đội anh làm hết.
– Hàng hợp pháp, phi pháp, hay không rõ pháp…
– Miễn là trả giá cao.
SIRIA (mắt sáng rực):
– Kiểu như lính đánh thuê à?
– Anh có súng không?
– Có từng bị thương chưa?
– Đi qua mấy nước?
DEAHAN:
– Có.
– Có.
– Nhiều.
– Và... nhiều hơn số ngón tay em đang đếm.
SIRIA (há miệng rồi bật cười):
– Anh làm em nhớ tới John Wick bản đời thực ấy.
– Vậy anh từng giết người chưa?
DEAHAN (im lặng 3 giây, nhìn thẳng vào mắt cô):
– …Nếu anh nói “có”, em còn ngồi đây hỏi tiếp không?
SIRIA (nuốt nước bọt, chớp mắt):
– …Chắc là có. Nhưng sẽ đổi tông.
– Em sẽ hỏi: tại sao?
DEAHAN (nhếch mép):
– Vì có người muốn lấy mạng người khác.
– Và anh chỉ là… bên trung gian.
---
LÚC NÀY, DEAJIN GẬP BÁO LẠI
DEAJIN:
– Siria, đủ rồi đó.
– Cậu ấy không phải là nhân vật để phỏng vấn vui đâu.
– Với lại… mày hỏi cỡ này bộ định viết tiểu sử thằng cháu tao à?
SIRIA (nhăn mặt):
– Thì... ai biểu anh ấy bí ẩn quá chi?
– Với lại, con chỉ muốn hiểu về gia đình mình nhiều hơn thôi.
– Trước giờ con đâu biết Deahan là anh họ?
DEAHAN (nhìn Syria):
– Thật ra anh cũng đâu biết có em họ.
– Chỉ biết mỗi chú Deajin từ mấy ngày trước.
SIRIA:
– Vậy... anh có người yêu chưa?
– Có định lập gia đình không?
– Hay vẫn còn… “đơn thương độc mã”?
DEAHAN (cười lạnh):
– Không ai muốn đi cạnh một người sống dưới bóng tối.
– Nếu có... cũng chết sớm thôi.
SIRIA (nhìn chăm chú):
– Nhưng em không thấy anh là kẻ máu lạnh.
– Anh nhìn... có vẻ đau.
DEAHAN (nhìn xuống bàn tay mình, lòng bàn tay lằn vết súng cũ):
– …Ai từng dùng tay cầm máu cho chính mình...
– Sẽ không cần diễn nữa.
---
IM LẶNG VÀI PHÚT
SIRIA (nhẹ giọng):
– Em sẽ không hỏi nữa.
– Nhưng... nếu anh cần ai đó nghe,
– Em có thể... làm người ghi lại mọi thứ.
– Không phải báo chí. Chỉ là người trong gia đình.
DEAHAN:
– Đôi lúc... anh ước gì có một người như vậy.
---
DEAJIN (ngó đồng hồ):
– Gần nửa đêm rồi.
– Deahan, mày ở lại đây một đêm luôn đi.
DEAHAN (gật đầu):
– Vậy cháu sẽ ngủ lại.
– Nhưng sáng mai... cháu phải trở về căn cứ.
– Bọn Rinno mà không thấy cháu chắc tưởng đi giao hàng bị bắn mất.
---
SIRIA (cười khúc khích):
– Thế để em gọi dậy sớm cho anh nhé, anh họ.
DEAHAN (mắt liếc nhẹ, giọng trầm):
– Đừng gọi kiểu đó.
– Nghe... không hợp với anh đâu.
---