CHAP 290: MÀY LÀ AI MÀ GIÁO HUẤN?

---

TẦNG THƯỢNG – TRỤ SỞ BLACK DRAGON – GẦN BÌNH MINH

Khẩu tỉa vẫn nằm gọn trong tay Karaz.

Hắn đã chỉnh góc ngắm lần thứ ba.

Mục tiêu bây giờ là một gã đàn ông trung niên, đang đứng dưới trạm tàu điện cách xa hơn 2 cây số, tay ôm bó hoa.

Kaiju:

– Lại nhắm ai nữa?

Karaz:

– Một người cha.

– Vừa mua hoa sinh nhật cho con gái nhỏ.

Oshina (khẽ rùng mình):

– Đừng bắn. Tao nói nghiêm túc.

Karaz (mắt dán ống ngắm):

– Tao không bắn.

– Tao đang đợi…

Benkey:

– Đợi gì?

Karaz (cười khẽ):

– Đợi xem… có ai trong tụi mày muốn tao bóp cò lần nữa không?

Không ai trả lời.

Không khí nặng như chì.

Rinno bước ra từ phía sau – cầm điếu thuốc chưa châm, giọng trầm thấp nhưng bén hơn cả lưỡi dao.

Rinno:

– Tao hỏi thật.

– Bọn mày nghĩ tụi mình đang làm cái đéo gì ở đây?

Kaiju:

– Rinno, tao chỉ—

Rinno (ngắt lời, quay sang):

– Mày nghĩ mày có quyền thương hại ai à, Kaiju?

Kaiju (siết tay):

– Tao không thương hại. Tao thấy… sai.

Rinno (bật cười):

– Sai?

– Mày sống trong Black Dragon, đi giết hàng trăm người theo lệnh, xử lý thi thể, đốt xe, giấu hung khí.

– Giờ mày thấy một phát súng là “sai”?

Oshina:

– Cái này không giống vậy, Rinno. Cô ta… người đó đâu có liên quan gì?

Rinno (nổi nóng):

– Tao hỏi chúng mày, từ khi nào chúng mày nghĩ mình là người tốt?

– Mỗi đêm tụi mày ngủ được, là vì tụi mày lờ đi sự thật. Tao thì không.

Benkey (cau mày):

– Vậy mày định bắt tụi tao im mồm khi thấy cảnh như vậy?

Rinno (gằn từng chữ):

– Tao bắt tụi mày nhìn vào chính mình.

– Tao không bắt tụi mày tàn nhẫn. Tao chỉ không muốn tụi mày giả vờ còn nhân tính.

Karaz (cười lạnh, vẫn nhắm súng):

– Mày giảng đạo lý còn giỏi hơn tao tưởng đấy, Rinno.

Rinno (liếc sang Karaz):

– Tao không giảng. Tao sống như vậy.

– Tụi nó giết bạn tao. Tao giết lại tụi nó.

– Tụi nó phản tao, tao bắn vào đầu. Không rùng mình. Không cần khóc.

Karaz:

– Mày là loại người tao tôn trọng. Máu lạnh mà không cần khoe.

Rinno (nhìn thẳng):

– Còn mày…

– Đừng tưởng một viên đạn bay xa làm mày cao hơn tụi tao.

– Mày mới là người cần tự hỏi: Tao đang chứng minh gì, cho ai?

Karaz lặng đi một khắc.

Ngón tay trượt khỏi cò súng.

Hắn ngẩng mặt, ánh hoàng hôn quét qua con mắt sâu như đá.

Karaz:

– Tao chỉ muốn tụi mày biết… nếu tao muốn giết ai, không ai sống nổi.

– Kể cả mày, Rinno.

Rinno (rít thuốc, nhả khói):

– Tốt. Tao thích vậy.

– Ít ra, mày không giả tạo như một số thằng đang đứng đây.

---