CHAP 314: TĨNH LẶNG SAU BÃO GIÔNG

---

BỆNH VIỆN NEW YORK CENTRAL – PHÒNG CHỜ CẤP CỨU

01:43 rạng sáng 25/12 – ngày Giáng Sinh.

Không còn âm thanh huyên náo, không còn tiếng súng nổ, chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp như dao cắt thẳng vào tim.

Deahan ngồi thẳng lưng, mắt đỏ ngầu, hai tay đan chặt vào nhau đặt trước mặt.

Saku ngồi bên cạnh, tay đầy băng trắng, im lặng tuyệt đối.

Benkey vẫn còn thở dốc, áo dính máu khô chưa thay, tay nắm lấy vai Kaiju, đầu gục xuống như cầu nguyện.

Oshina – đầu quấn băng, khóe môi rớm máu – đứng sát cửa phòng mổ, không rời mắt dù chỉ một giây.

Rinno khoanh tay đứng tựa tường. Gương mặt như tượng đá. Không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì… chỉ có đôi mắt rực đỏ là vẫn nhìn về cánh cửa đóng kín.

---

Cạch!

Cánh cửa phòng mổ bật mở.

Một nữ y tá trẻ bước ra, gương mặt nhợt nhạt, tay vẫn còn dính máu.

Y TÁ (run giọng):

– Ca… ca phẫu thuật đã… kết thúc.

Mọi người nhổm dậy đồng loạt.

Deahan đứng bật dậy:

– Sao rồi?

Y TÁ (cúi đầu):

– Bệnh nhân… vẫn sống.

– Nhưng… vẫn còn hôn mê sâu.

– Mạch tim phục hồi chậm, tổn thương phổi trái… nghiêm trọng…

– Phải theo dõi thêm…

Benkey thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm mặt.

Kaiju lặng lẽ lau nước mắt.

Oshina quay mặt đi, vai run lên từng nhịp như nghẹn lại.

Saku cúi gằm mặt, nắm chặt áo thun của mình, môi mím chặt.

Rinno không nói gì, nhưng đôi tay đan vào nhau sau lưng khẽ siết lại đến bật máu.

Deahan tiến lên, gật đầu:

– Cảm ơn.

– Cho chúng tôi được phép vào nhìn cậu ấy một chút.

Y tá:

– Chỉ một người thôi…

– Cậu ấy vẫn rất yếu.

Deahan quay đầu, nhìn mọi người… rồi lại nhìn cánh cửa khép hờ.

Deahan (nhẹ giọng):

– Để tôi vào.

---

PHÒNG HỒI SỨC – BÊN TRONG

Ánh đèn vàng mờ đổ bóng lên thân hình Kawashina, nằm bất động với hàng chục ống dẫn truyền, kim tiêm, máy theo dõi tim.

Một vệt máu vẫn còn đỏ nhạt chảy từ vết băng ở ngực trái xuống sườn.

Deahan tiến lại gần, ngồi xuống cạnh giường.

Anh không nói gì.

Chỉ đặt tay lên bàn tay lạnh lẽo của Kawashina, rồi thì thầm:

Deahan:

– Tao bảo mày… không được chết mà.

– Tao còn chưa cho mày nghỉ phép…

– Còn chưa bắt mày kể hết cái bí mật mày giấu tao mấy năm qua nữa.

– Nghe không, Kawashina?

Ánh sáng yếu ớt trong căn phòng dội vào đôi mắt ươn ướt của người thủ lĩnh.

Anh cúi đầu, tựa trán lên cánh tay của người anh em đã theo mình suốt chặng đường.

Deahan (thì thầm):

– Mày chưa chết.

– Không ai trong bọn tao được chết… khi còn có nhau.

---

BÊN NGOÀI – PHÒNG CHỜ

Rinno đứng một mình ở hành lang, châm điếu thuốc, nhìn ra màn đêm mờ sương ngoài cửa kính.

Rinno (lẩm bẩm):

– Nếu mày chết thật…

– Tao sẽ không dẫm lên xác mày để đi.

– Mà tao sẽ đào cả cái mồ mày dậy…

– … rồi bắt mày tỉnh dậy để tiếp tục chửi tao như mọi khi.

---