---
Ba ngày sau – BỆNH VIỆN MANHATTAN – PHÒNG HỒI SỨC ĐẶC BIỆT
Ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, trải lên khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đã có sinh khí trở lại của Kawashina. Bên giường bệnh là Deahan, Rinno, Benkey, Kaiju, Oshina, và Karaz, tất cả đều im lặng trong vài giây... cho đến khi Kawashina khẽ cựa mình.
Kawashina (thở ra một hơi khó nhọc):
– Tao… còn sống?
Deahan (nén nghẹn nơi cổ họng):
– Ừ… vẫn còn nợ tao câu "cảm ơn" vì không để mày chết.
Rinno (cười nửa miệng):
– Mày lì thật đấy. Dính một viên vào ngực mà sống… đúng là xương rồng mọc trong mộ.
Kawashina (lừ mắt):
– Lần sau… đừng để tao thấy mày khóc nữa nhé, Rinno.
Rinno (giật mình, đỏ mặt):
– Tao đâu có…
Benkey (phá lên):
– Có khóc! Còn run môi nữa! Tao thấy rõ rành rành!
Karaz (tựa người vào tường, khoanh tay):
– Đủ rồi. Anh ấy còn yếu lắm.
– Hôm nay tao không rảnh cãi lộn. Tao phải mang cục cưng Mercedes-Benz 300SL của tao đi sửa cái cửa cánh chim. Nghe đâu cái xưởng ở Bronx biết cách phục hồi nguyên bản.
Kaiju (lập tức bật dậy):
– Gì?! Cái xe cánh chim cổ lỗ sĩ đó á?! Được đấy… nhưng Mercedes thì tuổi gì với Ferrari 275 GTB của tao, thần tượng mọi con đường đấy!
Benkey (gãi đầu, nhảy vào):
– Mày mê ngầu, tao mê đẹp. Tao chọn Volkswagen Beetle – vừa tròn vừa dễ thương… giống cái mặt tao.
Oshina (liếc Benkey):
– Cái mặt mày giống quả bóng lông hơn.
– Xe tụi mày không cái nào xứng tầm Chrysler 300C của tao. Đen tuyền, gầm thấp, mui dài… chỉ có thể là xe của quý ông sát gái.
Rinno (bật cười khẩy):
– Mấy ông hoài cổ à? Mê xe cũ sống với quá khứ à?
– Tao không cần nhiều bánh làm gì… Yamaha R1 của tao là đủ đập đầu mấy cái xe cổ đó.
– 2 bánh, nhưng đủ tốc để chạm tới mông mấy chiếc kia.
Kaiju (giả vờ ôm tim):
– Úi giời… đứa không có 4 bánh nên cay cú à?
Rinno (nhún vai):
– Tao không cần khoe. Tao ga lên là các mày dạt ra hết.
Benkey:
– Xe tao nhỏ… nhưng tao lớn. Đừng đùa!
Karaz (cười khẩy, chậm rãi rời khỏi phòng):
– Mấy người cứ ở đó so đo xe cổ với xe máy.
– Tao đi sửa "di sản" của tao đây. Xe không chỉ là phương tiện… mà là phần mở rộng của bản ngã.
– Chúc tụi bây tỉnh táo mà giữ lại chút lòng tự trọng sau khi nhìn thấy "cục cưng" của tao.
Anh quay lưng đi, bước ra cửa.
Tiếng giày vang lên đều đặn giữa hành lang bệnh viện, như nhịp tim của một sát thủ bước ra từ thời đại khác – không ồn ào, nhưng không thể lẫn đi đâu được.