---
MỘT GÓC THÀNH PHỐ CŨ – Ở QUẬN VEN MANHATTAN – 3 NGÀY SAU TRẬN CHIẾN
Một căn nhà kho bỏ hoang, nơi từng là căn cứ tạm thời của băng Jam và Nico, giờ trống hoác. Cửa sắt mở toang, những vết máu đã khô trên nền xi măng, và khói thuốc vẫn còn phảng phất đâu đó.
Tờ giấy ghi tay được dán giữa bức tường:
> “Giải tán toàn bộ. Mỗi người một hướng. Không quay lại.”
— Jam.
---
MỘT QUÁN BAR DƯỚI HẦM – NEW JERSEY – 00:47
Nico ngồi trong góc quán, khoác áo hoodie, mắt dán vào màn hình điện thoại. Mặt hắn vẫn còn vết sưng từ cú đá của Rinno. Trái tim thì vẫn nặng vì nỗi nhục đêm hôm ấy.
Jam bước vào, lặng lẽ ngồi xuống đối diện.
Jam (khẽ giọng):
– Tao giải tán hết rồi.
Nico:
– Ừ. Cũng đến lúc.
Jam (nhấp ly rượu nhỏ):
– Mày có sợ không?
Nico:
– Không. Tao chỉ ghét cảm giác chưa thắng.
Jam (nhìn ra ánh đèn mờ phía ngoài):
– Black Dragon nghĩ bọn mình tan hàng là hết?
– Nhầm rồi.
Nico:
– Chúng nó sẽ sống trong cảm giác chiến thắng… cho đến khi nhận ra tao và mày vẫn còn ở đây.
Jam (giọng trầm):
– Tao không cần đông người. Chỉ cần hai đứa mình là đủ.
Nico (gật đầu):
– Đêm đó, tao gục xuống vì bị đánh úp.
– Đêm sau, tao sẽ đánh từ mặt chính diện.
Jam:
– Tuyên chiến lần hai…
– Không phải vì danh dự.
Nico:
– Mà vì… tao chưa xong chuyện với tụi nó.
Jam (nhìn xuống bàn tay mình, vẫn còn vết rách từ cú ném đá của Karaz):
– Đặc biệt là thằng Karaz.
Nico:
– Còn tao, thì là Rinno.
Jam (nhếch mép):
– Cứ chuẩn bị đi.
– Khi Black Dragon lơ là nhất, là lúc tụi mình quay lại.
---