CHAP 319: HÀNH TRÌNH CỦA XẠ THỦ

---

SA MẠC CALIFORNIA – 1 TUẦN SAU

Chiếc Mercedes-Benz 300SL cổ phóng băng qua con đường đất gồ ghề, bụi mù mịt bám kín kính chắn gió. Giữa vùng đất khô cằn và hiu quạnh, một ngôi nhà gỗ cũ kỹ hiện ra – biệt lập, xa cách thế giới, ẩn mình như một bóng ma thời chiến.

Karaz bước ra khỏi xe, lưng đeo khẩu súng tỉa được bọc kỹ trong vải dầu, mắt anh lóe lên ánh mệt mỏi pha lẫn khẩn thiết.

Karaz

– Ông già! Tôi đến rồi!

Cửa gỗ mở kẽo kẹt, một bóng dáng gầy nhưng rắn rỏi xuất hiện, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, râu bạc dài tới cằm, mắt sắc như mắt diều hâu.

Graz

– Mày lại mò tới à, đồ chết tiệt. Tao tưởng mày chết từ trận nào rồi chứ.

Karaz (tiến lại, cúi đầu nhẹ)

– Tôi cần học. Cần những gì ông chưa từng dạy.

Graz (ngồi xuống ghế, nhả khói)

– Học để làm gì? Để giết thêm vài thằng nữa à?

Karaz

– Không…

– Để tôi sống sót lâu hơn trong thứ thế giới thối nát này.

Graz (nhìn xoáy thẳng vào mắt Karaz)

– Tao không dạy mày để mày biến thành cái máy giết người.

Karaz

– Tôi không cần thêm máu… Tôi cần vượt qua chính mình.

Im lặng. Chỉ có tiếng gió và tiếng lửa rít lên từ điếu thuốc của Graz.

Graz (lầm bầm)

– Mày ngoan cố như ngày đầu tiên tao gặp mày.

Ông đứng dậy, bước ra sau nhà, vẫy tay.

Graz

– Mang cái súng của mày ra. Tao sẽ dạy…

– Nhưng mày phải nhớ: Tao dạy mày để sống, không phải để giết.

Karaz (gật đầu):

– Tôi hiểu.

---

3 NGÀY SAU – TRẠI HUẤN LUYỆN NGẦM – GIỮA ĐỒI NÚI

Một bãi bắn thô sơ với gió mạnh, sương mù giăng mờ và khoảng cách đích bắn trên 2,000 mét.

Graz đứng sau lưng Karaz, tay cầm kính viễn vọng, miệng ngậm thuốc, mắt liếc đồng hồ gió.

Graz

– Mày bắn mà còn cần ống ngắm là chưa biết bắn.

Karaz (nằm xuống, chỉnh súng):

– Bắn không cần ngắm?

Graz

– Dùng tai, tim và trực giác.

– Không nhìn thấy không có nghĩa là không thể giết.

Karaz

– Nghe như truyền thuyết.

Graz

– Truyền thuyết do tao tạo ra, thằng ranh.

Graz (bật đồng hồ, chỉ):

– Gió 12 mét một giây, hướng 10 giờ.

– Tầm 2.1km.

– Mày có 3 giây để bóp cò.

Karaz (nheo mắt):

– Tôi không thấy mục tiêu.

Graz

– Tao cũng vậy. Nhưng tao biết nó ở đâu.

– Bắn đi. Tin tao.

BANG!

Viên đạn xuyên gió, phá sương.

Một cái lon thiếc nhỏ ở xa phát nổ. Graz cười.

Graz

– Tốt đấy. Nhưng chưa đủ.

Karaz (thở mạnh):

– Tôi sẽ ở đây bao lâu?

Graz

– Cho đến khi mày biết điều khiển viên đạn bằng linh hồn chứ không phải bằng mắt.

---