---
TRẠI HUẤN LUYỆN – GIỮA ĐỒI NÚI CALIFORNIA – 9:12 SÁNG
Gió rít qua từng rặng thông già. Những tảng đá nằm rải rác bên sườn đồi. Một cái lon nước được đặt lên một phiến đá cách xa hơn 2,000 mét, bé như một dấu chấm mờ trong sương mù.
Karaz nằm rạp người trên thảm rêu, tay siết khẩu súng tỉa hạng nặng đã được nâng cấp. Anh đã bắn hết cả băng đạn. Mười hai viên. Không viên nào trúng. Tất cả cắm lệch – vào đất, vào đá, hoặc bay vèo vào hư vô.
Karaz (lầm bầm, mồ hôi chảy ngang mặt):
– Chết tiệt… gió lệch tay tôi rồi…
Đằng sau anh, Graz đứng khoanh tay, tay trái cầm điếu thuốc, tay phải cầm khẩu M40 cũ kỹ trầy trụa. Ông vẫn im lặng nãy giờ, mắt nhìn chằm chằm vào lon nước.
Graz (giọng trầm, không cần lớn):
– Gió không lệch tay mày.
– Mày lệch khỏi sự tập trung của mày.
Karaz (cụp mắt xuống):
– Tôi làm lại.
Graz (bước tới, giật khẩu súng từ tay Karaz):
– Dẹp. Xem tao bắn thế nào.
Ông quỳ xuống, nạp đúng một viên duy nhất, không gắn ống ngắm, không đo gió, không điều chỉnh gì.
Chỉ là cầm, đưa lên vai, hít vào… thở ra… bóp cò.
BANG!!
Tiếng nổ gọn và ngắn. Tiếng lon vỡ vang lên từ xa như một cái búng tay giữa núi đồi. Lon nước vỡ đôi, phần đáy văng ra như một cánh hoa rỉ sét.
Karaz (há hốc miệng):
– Không ngắm… sao ông làm được?
Graz (ném súng lại cho Karaz):
– Vì tao không nghĩ về viên đạn. Tao nghĩ về mục tiêu.
– Tao không dùng mắt, tao dùng bản năng đã mài giũa suốt ba mươi năm.
– Mày không tin tay mày. Mày vẫn sợ. Mày bắn như một thằng lính đang run dưới mưa.
Karaz (lặng thinh, nắm chặt khẩu súng, ngẩng mặt nhìn đỉnh đồi):
– Vậy tôi sẽ không sợ nữa.
Graz
– Vứt hết lý trí đi. Chỉ còn lại cò súng và mục tiêu.
– Cảm gió bằng da. Đo khoảng cách bằng lồng ngực. Tập đến khi cái chết của mục tiêu nằm sẵn trong lòng bàn tay mày.
Karaz (gật nhẹ):
– Tôi hiểu rồi…
---
NHIỀU GIỜ SAU – HOÀNG HÔN TRÊN ĐỒI
Mồ hôi chảy ướt áo, tay Karaz run vì mỏi, đầu gối tì vào đất đến bật máu. Anh đã nạp đạn lần thứ ba mươi hai. Mỗi viên là một lần thất bại. Nhưng ánh mắt anh không còn sợ hãi nữa.
Graz (ngồi trên tảng đá sau lưng, thở khói thuốc):
– Bắn nữa đi.
– Cho tới khi mày không còn thấy cái lon kia… mà chỉ thấy cái đầu của thằng jam.
Karaz (siết cò, mắt lạnh băng):
– Rõ.
BANG!!
---