CHAP 321: MŨI ĐẠN VÀ HƠI THỞ

---

NGÀY THỨ 6 – TRÊN SƯỜN NÚI CALIFORNIA

Nắng đổ nghiêng trên các mỏm đá. Chim ưng kêu gào trên không, còn Karaz vẫn nằm sát đất, môi khô rát, mắt đỏ ngầu vì căng thẳng.

Tay anh ghì khẩu súng như nắm lấy linh hồn của chính mình.

Đằng xa, lon nước không còn là lon nữa. Graz đã thay bằng trái bóng bàn màu đen, đặt trên một phiến đá nhỏ cách đó gần 2,200 mét. Không ngắm. Không thiết bị hỗ trợ. Chỉ là hơi thở và một cú bóp cò.

Graz (ngồi trên ghế gỗ tạm, mắt híp lại vì khói thuốc):

– Mày còn nhớ luật không?

Karaz (gật):

– Một phát. Một hơi thở. Một linh hồn.

Graz (gật đầu nhẹ):

– Giỏi. Vậy thì bắn.

Karaz kéo hơi dài, ngón tay trỏ đặt lên cò súng. Lúc này, mọi tiếng ồn biến mất trong đầu anh. Không còn gió. Không còn chim. Không còn tiếng của ông già sau lưng. Chỉ có nhịp tim đập bình tĩnh.

Siết cò. BANG!!

Trái bóng bàn... nổ tung như một chấm đen bị xé rách bởi số phận.

Graz (nhướng mày, chậm rãi đứng dậy, dụi tắt điếu thuốc):

– Cuối cùng thì… mày cũng hiểu.

Karaz (mồ hôi lăn xuống gò má, mắt không chớp):

– Tôi không nhìn thấy trái bóng nữa, chỉ thấy thứ cần phải chết.

Graz (bước lại, đặt tay lên vai Karaz):

– Tốt. Mày không còn là tay bắn tỉa.

– Mày là một tử thần có thính lực.

Karaz (siết bàn tay, đứng dậy):

– Cảm ơn ông, sư phụ.

Graz (nheo mắt):

– Ồ không, tao chưa xong với mày đâu.

Karaz ngạc nhiên.

Graz

– Bây giờ tới phần khó hơn.

– Mục tiêu đang di chuyển, mày có ba giây để xác định và hai giây để bắn.

– Nếu trượt? Lập tức chạy 5 vòng quanh núi.

Karaz (tròn mắt):

– Ông đùa?

Graz (ném viên đạn mới vào tay Karaz):

– Tao có bao giờ đùa đâu, nhóc.

---

30 PHÚT SAU – ĐƯỜNG MÒN SAU NÚI

Một hình nộm được treo lơ lửng trên dây cáp, lướt ngang sườn núi bằng tốc độ xe mô tô. Karaz chỉ có một viên đạn duy nhất và một cơ hội.

Graz (đứng trên vách đá cao, tay cầm cò điều khiển):

– Sẵn sàng chưa, sát thủ?

Karaz (đặt súng, thì thầm):

– Tôi sinh ra để làm việc này.

Dây cáp kéo hình nộm vút qua...

BANG!!

Một lỗ thủng giữa ngực trái hình nộm.

Graz (cười lạnh):

– Mày bắt đầu... nguy hiểm thật rồi đấy.

---