CHAP 324: GIỮA SÓNG VÀ ĐẠN

---

CHIỀU MUỘN – VÙNG BIỂN CALIFORNIA – TRÊN MỘT CHIẾC TÀU GỖ NHỎ

Sóng xô từng đợt cuộn tròn. Mặt trời đỏ rực như một vệt máu chảy loang cuối chân trời. Tàu nhỏ trôi lênh đênh giữa lòng biển, trần trụi như một tảng xương giữa cơn gió lạnh cắt da.

Graz ngồi trên mép tàu, tay cầm ống nhòm, mắt không chớp.

Karaz đang chỉnh cây súng bắn tỉa nặng nề, lần này được dùng ống ngắm, nhưng kèm theo một bài thử mới – bắn chim biển đang bay xa hơn 2,5km, trong khi con tàu liên tục lắc lư theo sóng biển.

Graz (gằn giọng):

– Tao huấn luyện mày đến đây là đủ chưa?

Karaz (hít thở sâu, tay siết cò súng):

– Chưa. Tôi muốn hơn nữa.

– Tôi chưa đủ… để gọi là đỉnh cao.

Graz (cười khẩy):

– Giỏi. Nhưng nhớ…

– Đỉnh cao mà mày muốn… cũng là nơi ngã xuống nhanh nhất.

– Hôm nay, mày bắn được thì sống trong truyền thuyết.

– Còn không, thì mày chỉ là thằng tưởng mình biết nhiều.

Karaz đặt người nằm dài trên sàn tàu, súng kê lên một túi cát đã cố định. Nhưng mỗi lần nhắm, ống kính lại chao nghiêng theo từng cơn sóng đánh vào mạng tàu.

Graz (hạ ống nhòm, nhìn lên trời):

– Kìa. Con mòng biển đang bay gần tầng mây.

Karaz (thì thầm):

– Gió 6 cấp… tàu nghiêng 12 độ… nhịp tim 108 lần/phút…

PẰNG!!!

Phát đạn đầu tiên… sượt qua cánh chim.

PẰNG!!!

Phát thứ hai… trượt khỏi hướng gió.

PẰNG!!

Phát thứ ba… bắn thẳng xuống nước.

Karaz đập nhẹ vào ống ngắm, môi mím chặt.

Graz (lạnh lùng):

– Mày không thắng được một con chim nhỏ giữa biển khơi, thì thắng ai?

– Sóng còn lắc nhẹ thế này, mày đã mất kiểm soát…

– Nếu giữa địa ngục thực sự, mày định sống kiểu gì?

Karaz (khó nhọc thở ra):

– Cho tôi thêm… ngày mai.

Graz (nhìn ra biển, lặng thinh vài giây):

– Mày có một tuần.

Karaz (mắt ánh lên lửa):

– Vậy… tôi sẽ bắn trúng cả hai cánh. Không phải chỉ một.

---