---
BUỔI SÁNG – ĐỈNH NÚI CAO 700M, CALIFORNIA
Sương mù lạnh phủ dày như tấm khăn liệm u uất. Trên đỉnh núi, Karaz đứng im lặng, hai mắt lại bị bịt kín, mồ hôi nhẹ rịn sau gáy. Trong tay anh là một chai thủy tinh siêu mỏng, cao như cánh tay trẻ con, bên trong chứa một thứ dung dịch đỏ đậm — nổ mạnh hơn lựu đạn nếu vỡ.
Graz đứng phía sau, tay chắp sau lưng, lạnh tanh như thần chết nhìn kẻ thí mạng.
Graz
– Tao không cần mày đi nhanh.
– Tao cần mày sống sót và giữ nguyên chai đó như mạng sống của mày.
– Dưới kia, có đá sắc, rễ cây, dốc trơn, thậm chí cả khe núi.
– Mày có 2 tiếng. Nếu đến sau hoặc vỡ chai, mày chết.
Karaz (gật đầu, bình thản):
– Tôi hiểu.
Graz
– Bắt đầu đi. Và nhớ… đây không còn là huấn luyện, mà là bài kiểm tra sinh tồn.
---
09:00 – HÀNH TRÌNH BẮT ĐẦU
Karaz bước xuống con dốc đầu tiên. Mắt bị bịt, chỉ có đôi tai lắng nghe đất rung, và bàn chân cảm nhận từng độ lún của mặt đất.
Một cành cây quét qua mặt, anh né. Một viên đá lăn lóc dưới gót, anh giữ thăng bằng chỉ bằng một chân. Chai thủy tinh được giữ giữa hai cánh tay sát ngực như ôm một trái tim đang đập loạn.
10:15 – CÒN 45 PHÚT
Gió nổi lên. Đoạn đường trở nên trơn trượt hơn. Dưới chân là đá cuội dày. Một con sóc hoảng sợ phóng ra, suýt khiến anh vấp ngã. Karaz quỳ xuống, chai vẫn không rời, mồ hôi nhễ nhại.
10:45 – CÒN 15 PHÚT
Một khúc gỗ mục chắn ngang. Anh không thấy, nhưng nghe tiếng côn trùng dội ngược từ vật cản. Karaz lách người, bước qua.
11:00 – VẠCH ĐÍCH
Graz đã chờ sẵn bên dòng suối. Ông nhìn đồng hồ, không nói một lời.
Karaz chậm rãi bước ra khỏi lối mòn, toàn thân rã rời, vẫn giữ nguyên chai thủy tinh trên tay, không một vết nứt.
Anh quỳ xuống… rút khăn bịt mắt.
Karaz (thở gấp):
– Tôi… đã… làm được.
Graz (bật cười lớn):
– Mày bắt đầu không giống sát thủ nữa.
– Mày bắt đầu giống một kẻ sống sót từ địa ngục.
Karaz (nhắm mắt):
– Chết… cũng không khó bằng việc sống mà không run tay.
---