---
NGÀY 1 – TRÊN SÓNG
Tàu nhỏ nghiêng ngả. Gió biển thổi rát mặt.
Karaz nằm dài, báng súng kê cứng, mắt dán vào ống ngắm. Mục tiêu: một con mòng biển đang lượn sát mặt nước, cách xa hơn 2,5km.
PẰNG!
Viên đạn lao đi, nhưng gió giật lệch hướng.
Trượt.
Karaz nhăn mặt, không nói gì.
Graz đứng khoanh tay sau lưng, chỉ thở ra một tiếng khinh khỉnh.
Graz:
– Mày không thể giết một cái bóng nếu còn để tâm vào gió.
– Gió là đồng minh, cũng là kẻ giết mày.
Karaz không đáp. Gục đầu xuống, bắt đầu ghi chép lại hướng gió, lực sóng, và thời điểm cò bóp.
Anh thất bại tất cả các phát súng trong ngày.
---
NGÀY 2 – ĐỐI DIỆN VỚI THẤT BẠI
Sáng sớm, mưa phùn lất phất. Biển xám ngắt như mặt người chết.
Karaz vẫn tiếp tục nằm sẵn trên boong tàu, súng đã được lau chùi cẩn thận. Nhưng tay anh run nhẹ vì lạnh và vì tức.
PẰNG!
Viên đạn đầu tiên bắn trúng cánh con chim… nhưng không hạ được nó.
Graz (gằn giọng):
– Mày tưởng đây là trò chơi săn bắn công viên hả?
– Trúng mà không giết, trận chiến sau này mày sẽ chết ngược.
Chiều, Karaz bắt đầu hạ thấp nhịp thở, giữ đều tim, luyện kiểm soát ngón tay trên cò súng.
Đến tối, một viên đã sượt gần tim chim – nhưng vẫn là trượt.
---
NGÀY 3 – CÚNG MÁU VÀ MỒ HÔI
Graz mang ra một chiếc hộp gỗ, mở ra bên trong là viên đạn bạc do chính tay ông đúc.
– Cầm lấy. Một viên. Nếu mày phí, thì tự bóp cò vào đầu mày luôn đi.
Karaz không hỏi vì sao. Anh hiểu đó là bài kiểm tra về trọng lượng trách nhiệm.
Buổi chiều, khi chim bay qua lần thứ bảy…
PẰNG!!!
Viên đạn bạc xuyên gió, đâm trúng cánh trái con chim. Nó lảo đảo rơi xuống biển.
Graz nhìn không nói gì.
Karaz cúi đầu.
– Nhưng tôi vẫn chưa chắc…
– Đó là may mắn, không phải kỹ năng.
---
NGÀY 4 – MỘT NGƯỜI BỊ DẠY LẠI TỪ ĐẦU
Graz tháo ống ngắm.
– Hôm nay không dùng đồ chơi.
Karaz:
– Không ngắm ở biển? Gió mạnh, sóng cao…
Graz:
– Càng không ngắm, mày mới ngắm được.
Cả ngày hôm đó, Karaz bắn mù – tức là không nhìn vào mục tiêu, chỉ đo gió, cảm lực sóng, và “cảm” bằng toàn thân.
Kết quả: Trượt.
Nhưng… viên đạn đã cắm xuống mặt nước gần chim, chỉ cách vài chục cm.
Graz:
– Tốt rồi. Mày đang “cảm” được không gian.
– Không phải chỉ “thấy”.
---
NGÀY 5 – BẮT ĐẦU VƯỢT NGƯỠNG
Buổi sáng biển dịu.
Karaz đã tự đo gió, tự tính tầm bắn, không cần Graz nhắc.
Một cú bắn giữa trưa, trúng vào phần bụng dưới của con chim biển, rơi thẳng xuống.
Không có ai vỗ tay. Không ai khen.
Chỉ có ánh nhìn chậm rãi của Graz.
Graz (nhẹ giọng):
– Không tồi, nhóc.
– Nhưng mày còn thiếu một thứ…
Karaz:
– Là gì?
Graz:
– Tâm lý trước khi bóp cò.
---
NGÀY 6 – BÓP CÒ VÀ KẺ SỐNG CÒN
Chiều nay, Graz giả định một tình huống:
– Mục tiêu: kẻ phản bội.
– Nếu không giết trong 5 giây, mày sẽ mất đồng đội.
– Biển gió cấp 7.
Karaz toát mồ hôi. 5 giây. Anh chần chừ…
Graz bấm đồng hồ.
– Hết giờ. Mày chết rồi.
Karaz đập tay xuống boong tàu.
Anh ngồi lặng hơn một tiếng.
Rồi nói:
– Dạy tôi lại lần nữa.
– Tôi muốn giết chính tôi hôm nay, để một tôi khác sống sót.
---
NGÀY 7 – VIÊN ĐẠN CỦA KẺ MỚI
Chiều, mặt biển đỏ như máu.
Karaz chỉ bắn một viên duy nhất trong ngày.
PẰNG!
Cú bắn đâm thẳng vào tim con chim giữa trời.
Không chệch. Không sai.
Rơi thẳng xuống biển như xác không hồn.
Graz châm điếu thuốc.
– Giờ thì…
– Mày mới là học trò của tao.
Karaz mím môi, mắt nhìn xa.
– Tôi sẽ không dùng kỹ năng này để làm trò tiêu khiển nữa.
– Tôi sẽ dùng… để bảo vệ những gì mình tin.
Graz (cười mỉm):
– Nghe như đạo lý. Nhưng tốt.
– Miễn mày bắn trúng.
---