---
BIỂN SÁNG – 5:32 AM – TRÊN ĐỈNH ĐỒI CẠN GIÓ
Sương sớm bám vào cổ áo. Gió thổi rát da.
Karaz đứng một mình, trên tay là ly trà nóng nguội dần.
Bầu trời âm u. Cây cối lay động. Không tiếng súng. Không tiếng mắng chửi của Graz như mọi khi.
Không có bài tập.
Không có chỉ đạo.
Graz chỉ xuất hiện đúng một lần trong ngày – sáng sớm. Ông đứng trước Karaz, tay đút túi áo lính bạc màu, châm thuốc, phả khói lên trời.
Graz:
– Hôm nay nghỉ. Một ngày.
Karaz:
– Nghỉ… để làm gì?
Graz:
(không đáp, chỉ nhếch môi)
– Tao chưa từng hỏi lại mày… vì sao mày muốn mạnh hơn?
Karaz (nhìn thẳng):
– Để sống.
Graz (cười khẽ):
– Đó là câu trả lời của tất cả những kẻ sắp chết.
– Nhưng… cũng là câu trả lời đủ để tao dạy tiếp.
Ông quay lưng. Không nói gì thêm.
Cả ngày hôm đó… không ai thấy ông đâu nữa.
---
CHIỀU – 16:18 – LỀ ĐƯỜNG DỐC NÚI
Karaz ngồi một mình, chống cằm nhìn đám mây trôi.
Anh lấy cuốn sổ cũ kỹ, tự ghi lại toàn bộ bài tập từ ngày đầu tiên.
– Đo gió
– Cân báng súng trên mặt nước
– Chụp đạn khi chưa ngắm
– Ngửi mùi mưa để tính thời điểm bóp cò
– Bịt mắt và đi giữa núi với thủy tinh sinh tử trên tay
– Không bắn khi có thể bắn
– Bắn khi phải bắn, dù tim đang hoảng sợ
Karaz (thầm):
– Vậy… bài tiếp theo là gì?
Anh bước thẳng về phía căn chòi gỗ, nơi Graz thường ngồi uống rượu.
Karaz:
– Ông già. Bài kế tiếp là gì?
Không ai trả lời.
---
TỐI – 22:05 – GIÓ MẠNH – MẶT BIỂN SẦM SÌ
Graz ngồi trên bờ đá, nhìn đèn xa xa từ tàu đánh cá.
Karaz đến.
Graz không nhìn, chỉ nói:
Graz:
– Mày nghĩ mày đã sẵn sàng à?
Karaz:
– Tôi không biết. Tôi chỉ muốn… tiếp tục.
Graz:
– Tao không có bài tập nào cho mày hết.
Karaz (chững lại):
– Ý ông là sao?
Graz:
– Tao đã dạy hết những thứ tao biết.
– Phần còn lại là của mày.
– Ngày mai… nếu mày đủ thông minh, mày sẽ tự hiểu được bài tập kế tiếp là gì.
Karaz:
(nhíu mày)
– Ông định kiểm tra… mà không nói trước à?
Graz:
– Trong thực chiến, ai nói trước cho mày biết bài kiểm tra nó là gì?
Ông hít một hơi dài, nhìn thẳng ra biển:
– Ngủ sớm đi. Sáng mai mày sẽ cần một trí óc tỉnh táo… nếu muốn sống sót.
---
ĐÊM ĐÓ – TRONG LỀU – 1:23 AM
Karaz không ngủ.
Anh ngồi nhìn khẩu súng. Nhìn bản đồ. Nhìn các bản ghi chép.
Và cuối cùng… anh gấp lại mọi thứ, cất vào túi.
Chỉ để lại một thứ duy nhất trên bàn: bản thân.
---