CHAP 345: SÁNG HÔM SAU – BÀN TÁN CHIẾN TRẬN

---

08:13 sáng – Black Spin

Cửa kính quán cà phê vẫn còn dính vài vệt bụi mờ chưa lau sạch. Bên trong, không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng pha lẫn hương cà phê đắng.

Kawashina ngồi ở góc bàn quen thuộc, chiếc áo khoác choàng ngoài thân hình còn yếu, tay cầm ly sữa nóng.

Ánh mắt anh dõi ra cửa sổ, nhìn mấy chú chim sẻ bay qua.

Tiếng cửa kêu “ting!” một cái.

Kaiju, Oshina, Benkey, Rinno, Saku, Zerus và Kin lần lượt bước vào.

Ai nấy đều mặt mày bầm tím, tay chân băng bó, đầu dán urgo.

Một số vẫn mặc nguyên bộ đồ tối qua, chưa thay.

Kawashina nhìn cả đám, cười nửa miệng.

– Nhìn tụi mày như... bầy chó bị xe tải tông vậy.

Oshina thở dài, bước tới ngồi xuống ghế:

– Thì đúng rồi. Xe tải tên Ran và Rin. Hai thằng đó… chơi bẩn vãi linh hồn.

Kaiju ngồi phịch xuống bên cạnh Oshina:

– Tao còn chưa hết ê mặt đây này. Rin nó vật tao như mấy con cá trê.

Benkey gác chân lên bàn, vẻ tự hào:

– Tụi mày không thấy tao vật thằng Baki húp đất à? Tới giờ nó vẫn chưa tỉnh, chắc còn nằm mơ thấy tao.

Saku (mắt trái bầm tím):

– Tao thì bị gậy phang vào sau gáy. Tỉnh lại đã thấy Kin đang khiêng tao về.

Zerus:

– Tao đánh với Lucas. Mới đầu hắn múa kiếm như samurai vậy.

– Nhưng đến lúc hắn mất kiếm, thì giống con mèo ướt.

Kin (ngồi kế bên, trầm giọng):

– Còn tao… tao chặn được cú đá của Raro, nhưng bị văng vào xe như cục thịt. Đau đến tận óc.

Kawashina nhíu mày, giọng nghiêm lại:

– Còn Karaz đâu?

Rinno dựa lưng vào tường, nhấp cà phê đen không đường:

– Đang nghỉ. Thằng đó thì khỏi nói.

– Hôm qua nó vụt gậy cong cả thanh sắt lên đầu Nico với Ran. Tao còn tưởng tụi kia vỡ sọ.

Kaiju:

– Tao phải cảm ơn nó đấy. Không có nó xuống kịp, chắc tao với Oshina được đưa thẳng nhà xác.

Oshina (gật gù):

– Ừ. Karaz máu lạnh thật. Nhưng đúng là chiến.

Benkey chen vào:

– Mà… tụi mày có thấy lúc cuối, hắn bế xác Jam đưa cho Kin không?

Saku:

– Thấy. Rồi lại bị thằng Raro đạp hai cú như trời giáng.

Zerus:

– Nhưng Karaz đỡ được. Cái mặt nó đập xuống đất rồi mà vẫn đứng dậy được. Đúng là quái thú.

Kawashina hớp một ngụm sữa, đặt ly xuống bàn.

– Vậy là kết thúc trận chiến à?

Rinno:

– Ừ, tạm thời. Nico tuyên bố đầu hàng. Nhưng tao không nghĩ nó chịu dừng lại.

Kin trầm ngâm:

– Chắc chắn sẽ có lần nữa. Cảm giác như tụi nó… chỉ mới khởi động.

Kaiju:

– Nói thật nhé, tao không sợ chiến đâu, nhưng mỗi lần như vậy… lại có người suýt chết.

Oshina:

– Tao vẫn còn nghe tiếng gậy của Ran vụt vào đầu trong tai đây này.

Saku liếc sang Kawashina:

– Còn mày thì sao? Mấy hôm nay ở lại trụ sở Black Dragon, không ra ngoài.

Kawashina mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng có phần sâu lắng:

– Tao ở lại để giữ cánh cửa hậu. Nhưng cũng để suy nghĩ.

Benkey:

– Suy nghĩ cái gì?

Kawashina:

– Về chuyện… nếu một ngày nào đó, một trong tụi mình không còn đứng ở đây nữa thì sao?

Cả bàn im lặng.

Zerus siết chặt tay:

– Vậy nên tao đánh tụi nó như điên. Để tụi mày không phải nằm xuống.

Rinno cười nhạt:

– Bọn tao cũng nghĩ như vậy.

Kawashina gật nhẹ, rồi nhìn từng người:

– Cảm ơn vì đã quay về.

Oshina (giả vờ lau nước mắt):

– Thằng này nói chuyện như chuẩn bị chết ấy nhỉ?

Kaiju:

– Đừng xúi quẩy nha mày.

Benkey:

– Uống đi. Uống cho lành thương!

Mọi người cười lớn, ly tách va vào nhau.

---

08:49 – Karaz bước vào

Ánh sáng bên ngoài rọi vào, bóng Karaz đổ dài.

Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ chiến trận dính bụi bẩn, khuôn mặt lạnh như băng.

Karaz:

– Có trà không?

Kawashina nhìn anh, gật đầu.

– Chỗ mày kìa. Ngồi đi.

Karaz rót trà, không nhìn ai, chỉ hỏi:

– Còn sống đầy đủ hết chứ?

Oshina:

– Có tao.

Kaiju:

– Có tao nữa.

Benkey:

– Khỉ đột có mặt.

Zerus:

– Vẫn nguyên vẹn.

Saku:

– Hơi xước xát tí.

Kin:

– Vẫn sống.

Rinno:

– Mày hỏi tụi tao hay đang đếm xác vậy?

Karaz liếc qua, rồi nhấp ngụm trà.

– Chỉ kiểm tra. Để còn biết cần giết bao nhiêu đứa tiếp theo.

Mọi người phá lên cười.

---