Chap 379: Xe Của Anh Đâu Rồi?

---

London – 19:08 PM

Trước trụ sở cảnh sát trung ương, khu Westminster

Trời bắt đầu tối, đèn đường vàng nhạt phủ lên mặt phố vắng.

Deahan đứng đó, tựa người vào trụ đèn, tay đút túi quần, áo sơ mi đen đơn giản, không quá sang – nhưng vẫn có khí chất không lẫn vào đâu được.

Người qua đường lướt vội, chẳng ai để ý đến gã đàn ông mang vẻ cô độc nhưng tỏa ra thứ áp lực vô hình.

Một cánh cửa kính dưới tầng hầm mở ra.

Marila bước ra từ thang máy nội bộ.

Cô mặc váy công sở bó sát, tóc buộc cao, ánh mắt vẫn sắc lạnh.

Nhưng khi thấy Deahan đang đứng trước bãi đỗ xe, cô khựng lại, khoanh tay trước ngực.

Marila (nhướn mày):

– Anh lại đợi tôi nữa?

Deahan (nhẹ nhàng):

– Thì… em tan làm rồi mà.

Marila (bước đến, mắt liếc quanh):

– Xe anh đâu?

– Không lẽ tôi lại phải chở anh về?

Deahan (nhún vai, cười nhạt):

– À… xe tôi bán lâu rồi.

– Cái con Bugatti ấy.

Marila (giật mình):

– Bán rồi?

– Không phải anh có mấy chiếc xe sang cơ mà?

Deahan:

– Một chiếc mà.

Marila (nheo mắt, nhấn mạnh):

– Bốn chiếc.

Deahan (bối rối):

– Gì cơ?

Marila:

– Anh tưởng tôi không tra hồ sơ được à?

– Lamborghini, Ferrari, Apollo…

– Anh có bốn chiếc xe, không chiếc nào dưới 1 triệu bảng.

Deahan (gãi đầu, cười khan):

– Ờ… chắc hồi đó tôi quên mất.

Marila (liếc xéo, tiến gần hơn):

– Bây giờ thì làm ơn lấy một chiếc ra mà đưa tôi đi ăn.

– Đứng đây nhìn tôi làm gì, tôi không phải đồ trưng bày.

Deahan (cười nhẹ):

– Vậy em muốn đi xe gì, nói anh lấy qua liền.

Marila (giả vờ suy nghĩ):

– Rolls-Royce.

Deahan (nhăn mặt, thành thật):

– À… cái đó thì không có.

Marila (khoanh tay, nhướng mày):

– Ồ, vậy thôi khỏi.

Deahan (giơ hai tay, đầu hơi nghiêng):

– Vậy… Ferrari nhé?

Marila (thở dài, xoay nhẹ gót giày):

– Thôi được, Ferrari cũng tạm ổn.

– Nhưng tôi nói trước… tôi không muốn nghe nhạc rap khi lên xe.

Deahan (cười):

– Anh chỉ nghe nhạc jazz.

---

10 phút sau – Bãi xe ngầm của một khách sạn xa hoa

Chiếc Ferrari đỏ bóng loáng trườn ra khỏi hầm như một con thú được giải phóng.

Cửa ghế phụ mở ra, Marila bước vào, tay vuốt váy gọn gàng.

Marila:

– Cũng lâu rồi tôi mới ngồi xe thể thao.

Deahan (nổ máy, giọng trầm):

– Lần cuối em ngồi là với ai?

Marila (liếc qua, nửa đùa nửa thật):

– Với một tên tôi từng thề sẽ bắt sống.

– Và hình như… hôm nay tôi để hắn lái xe đưa mình đi ăn.

Deahan (nhếch môi):

– Vậy em nghĩ em đang phản bội nguyên tắc của mình à?

Marila:

– Có thể.

– Nhưng nguyên tắc không giữ ấm được mùa đông London, còn Ferrari thì có sưởi ghế.

---

Trên đường – ánh đèn chiếu xiên qua cửa kính

Gió thổi nhè nhẹ, tóc Marila bay khẽ.

Cô xoay mặt ra ngoài, nói chậm:

Marila:

– Anh thật sự thay đổi rồi, Deahan.

– Trước đây, tôi chưa từng thấy anh biết cúi đầu.

– Không từng thấy anh thừa nhận mình cần một ai đó.

Deahan (ánh mắt nhìn phía trước, chậm rãi):

– Vì trước đây… anh nghĩ một người như mình không có quyền cần ai cả.

– Nhưng giờ… anh không còn muốn sống kiểu đó.

Marila (nhìn nghiêng qua anh):

– Và tôi là người anh chọn để… thay đổi điều đó?

Deahan (lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng):

– Không phải vì em là người tha thứ.

– Mà vì em là người cuối cùng khiến anh muốn tin vào một điều gì đó.

Marila (tim khựng lại vài giây):

– Vậy nếu… tôi nói tôi chấp nhận?

Deahan (nhìn nghiêng qua):

– Chấp nhận… làm gì?

Marila (mím môi):

– Làm vợ anh.

Chiếc xe lặng đi trong 3 giây.

Chỉ còn tiếng gió và nhịp tim đập lạc trong lồng ngực ai đó.

Deahan (khẽ bật cười, rồi nghiêm túc):

– Em nhìn đường đi.

– Lỡ mà lao xuống sông Thames thì lại giống Kawashina giờ đang nằm viện.

Marila (quay mặt ra trước, giấu đi nét đỏ trong má):

– Anh giỡn lắm đấy, Luther Crosswell.

---

20:15 – Chiếc xe đỏ dừng trước một nhà hàng kiểu Ý

Deahan mở cửa cho cô, lịch sự nhưng không quá kiểu cách.

Marila (nhìn anh, nhẹ giọng):

– Tôi không chắc mình có thể yêu một tên tội phạm…

Deahan:

– Vậy thì… thử yêu một người đang cố làm lại từ đầu xem sao?

Marila (mỉm cười):

– Được.

– Nhưng nếu lần này anh phản bội, tôi không dùng còng số 8.

– Tôi dùng đạn thật.

Deahan (bước vào nhà hàng cùng cô):

– Anh biết.

– Và anh nghĩ… mình xứng đáng bị thế nếu lặp lại.

---