---
20:27 – Nhà hàng Ý cổ điển, khu trung tâm London
Ánh nến vàng đặt giữa bàn.
Lọ hoa thủy tinh có vài bông cúc dại trắng muốt.
Âm nhạc nhẹ nhàng trôi, tiếng violon len lỏi giữa tiếng ly chạm và thìa dao.
Deahan kéo ghế cho Marila.
Cô ngồi xuống, ánh mắt dò xét xung quanh – một thói quen cũ thời còn là cảnh sát chìm.
Deahan (ngồi xuống đối diện):
– Vẫn chưa bỏ được phản xạ ấy?
Marila:
– Vẫn là tôi, Deahan.
– Chỉ có anh thay đổi.
Deahan (gật nhẹ):
– Thay đổi… vì cái chết của bạn mình.
Marila (dừng tay đang cầm menu):
– Rinno?
Deahan:
– Ừ. Cậu ấy và Kaiju.
– Hai người mà tôi tưởng sẽ đi cùng đến hết đời.
Marila:
– Tôi xin lỗi. Tôi không biết Kaiju cũng…
Deahan (lắc đầu, cười buồn):
– Đừng xin lỗi. Chuyện xảy ra rồi.
– Nhưng đến giờ, tôi vẫn chưa chấp nhận được việc Rinno chết ngay trước mặt tôi.
– Cậu ấy đỡ đạn cho tôi. Không do dự.
Marila (nhìn sâu vào mắt anh):
– Cậu ấy là người duy nhất gọi anh là “cậu – tôi”, đúng không?
Deahan (mắt ửng đỏ):
– Ừ.
– Và cậu ấy chết, trong khi tôi sống tiếp với tội lỗi.
Marila:
– Đó không phải lỗi của anh.
Deahan:
– Vấn đề là tôi không biết mình còn sống để làm gì nữa.
Marila (nghiêng người về phía trước, đặt tay lên bàn):
– Vậy… hãy sống cho những người đã mất.
– Và sống vì người đang ngồi trước mặt anh.
Deahan nhìn cô. Không nói gì.
Anh với tay, nắm lấy tay cô – lần đầu tiên, không vì quyền lực, không vì kế hoạch, không vì lừa dối.
Mà vì lòng biết ơn. Vì cảm giác lần đầu được lắng nghe và được tha thứ.
Marila (nhẹ giọng):
– Tôi chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho anh.
– Nhưng anh đang thay đổi thật.
Deahan:
– Không phải vì ai ép tôi.
– Mà vì… tôi muốn được sống như một con người đúng nghĩa.
– Và tôi nghĩ… em là người cuối cùng có thể hiểu được tôi.
Marila (im lặng một lúc):
– Deahan…
– Nếu tôi đồng ý ở bên anh, anh hứa điều gì?
Deahan:
– Tôi hứa sẽ không biến em thành một phần của bóng tối.
– Dù tôi từng sống trong nó quá lâu rồi.
Marila:
– Tôi không cần anh hoàn hảo.
– Tôi chỉ cần anh đừng biến mất… giống như cách anh từng làm.
Deahan (khẽ mỉm cười):
– Anh không đi đâu nữa cả.
– Vì nơi anh cần đến… đang ngồi trước mặt rồi.
---
22:02 – Họ rời khỏi nhà hàng
Trời đêm lạnh hơn.
Gió xào xạc. Tiếng xe xa xa vọng lại từ phố lớn.
Deahan (mở cửa xe):
– Lần sau… em chọn nhà hàng, nhé?
Marila (bước vào ghế phụ):
– Với điều kiện anh trả tiền.
– Và không được order rượu vang đỏ nữa. Anh uống xong là nói chuyện triết lý quá nhiều.
Deahan (cười):
– Vậy em muốn nghe chuyện gì?
Marila (nghiêng đầu):
– Chuyện về anh…
– Khi không còn là thủ lĩnh.
Deahan:
– Vậy để lần sau, anh kể em nghe.
– Còn giờ, để anh đưa em đi ngắm sông Thames.
Marila (tựa lưng vào ghế):
– Được.
– Nhưng lần này… anh cấm trầm tư.
Deahan:
– Vậy em nói chuyện cho anh nghe đi.
Marila:
– Về cái gì?
Deahan:
– Về người con gái đã khiến một thằng tội phạm từng không tin vào tình yêu… phải học lại cách yêu từ đầu.
Marila không trả lời.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng – rồi quay mặt ra cửa kính.
Gió đêm luồn vào qua cửa hé.
Còn hai người, im lặng, nhưng lòng ấm áp hơn bao giờ hết.
---