Chap 381: Lời Thì Thầm Bên Sông Thames

---

22:39 – Bờ sông Thames, cầu Waterloo

Chiếc Ferrari đỏ dừng sát mép kè đá, nơi ánh đèn đường rọi xuống mặt nước lấp loáng như gương. Xa xa là London Eye quay chậm rãi, và đèn thành phố phản chiếu lung linh trên mặt sông tĩnh lặng.

Marila bước xuống trước, tay đỡ váy, ánh mắt nhìn về phía dòng nước.

Deahan đi sau vài bước, đứng cạnh cô, khoanh tay lại, mắt lặng nhìn sông.

Không ai nói gì trong vài phút. Không cần. Không khí yên tĩnh đủ để hiểu nhau.

Marila (nhẹ giọng):

– Đẹp nhỉ?

Deahan:

– Ừ.

– Nhưng anh từng thấy đẹp hơn.

Marila (nghiêng đầu):

– Ở đâu?

Deahan (liếc sang):

– Ở ngay đây… nhưng là khi em cười.

Marila bật cười khẽ, lắc đầu:

Marila:

– Tán tôi cả tối nay rồi đấy.

Deahan:

– Không phải tán.

– Là nói thật.

Một làn gió nhẹ thổi qua. Marila rùng mình.

Deahan (gỡ áo khoác, choàng nhẹ qua vai cô):

– Cẩn thận cảm lạnh.

Marila (kéo áo lại, lẩm bẩm):

– Không ngờ một tên từng giết người không chớp mắt lại biết ga lăng.

Deahan (ngẩng nhìn trời):

– Có lẽ vì anh bắt đầu biết sợ mất ai đó… lần nữa.

Marila im lặng.

Gió vẫn lặng. Sông vẫn trôi.

Nhưng không khí giờ đã khác.

Deahan (hạ giọng, mắt vẫn nhìn sông):

– Em từng hỏi anh… tại sao lại là em?

– Vì khi đứng giữa cả thế giới lừa lọc, em là người duy nhất dám nói thẳng vào mặt anh rằng… anh sai.

Marila:

– Và anh ghét tôi vì điều đó.

Deahan (quay sang nhìn cô):

– Nhưng cũng chính vì điều đó… mà anh nhớ em suốt mấy năm qua.

Marila (khẽ run trong giọng):

– Anh biết tôi từng ghét anh nhiều đến mức nào mà, phải không?

Deahan (gật đầu):

– Biết.

– Và vẫn chờ.

Cô quay sang nhìn anh.

Ánh mắt họ gặp nhau – lặng, sâu, và thật.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Cả thế giới như ngưng lại.

Marila (nhẹ giọng):

– Nếu giờ tôi hôn anh… thì sao?

Deahan (rút ngắn khoảng cách, thì thầm):

– Anh không từ chối.

Không cần thêm lời.

Marila nhón chân lên, đôi tay đặt nhẹ lên ngực áo anh.

Deahan cúi xuống, một tay luồn ra sau gáy cô.

Và rồi… họ hôn nhau.

Không vội. Không bốc đồng.

Mà là một cái hôn đầy dằn vặt, kìm nén và giải thoát.

Cả hai từng đứng ở hai đầu chiến tuyến.

Nhưng giờ, giữa bờ sông Thames và trời London tĩnh lặng, họ chỉ là… hai con người mỏi mệt, đang tìm một lý do để bắt đầu lại.

---

Vài phút sau – họ buông nhau ra.

Marila thở nhẹ, má hơi ửng.

Marila (nói nhỏ, như sợ tan vào gió):

– Nếu ngày mai tôi đổi ý thì sao?

Deahan (cười nhẹ):

– Thì anh sẽ chờ thêm vài năm nữa.

– Em biết rồi mà.

Marila (gục đầu vào ngực anh):

– Tôi mệt quá, Deahan.

Deahan (ôm nhẹ lấy cô):

– Anh biết.

– Để anh chở em về.

– Và lần sau… anh không để em đi bộ nữa đâu.

---