---
7:22 sáng – Chung cư tầng 31, London
Deahan đứng dưới bãi đỗ xe, dựa vào thân xe Lamborghini Aventador Roadster – chiếc xe yêu thích mà anh đã cất giữ suốt thời ở New York, chỉ đem ra trong những ngày... đặc biệt.
Sáng nay là một ngày như thế.
Chiếc xe màu đen mờ lặng lẽ rít nhẹ tiếng động cơ khi anh mở cửa và bước vào.
Ánh nắng sớm le lói, sương vẫn còn đọng trên mặt kính. Anh ngồi vào ghế lái, chỉnh nhẹ gương chiếu hậu, mắt liếc đồng hồ:
Deahan (thầm):
– 7:22. Cô ấy dậy chưa ta...
Nhưng chưa kịp lấy điện thoại gọi, thì giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên ngoài:
Marila:
– Anh đến sớm quá rồi đấy.
Cô đứng đó, khoác áo mỏng, tóc buộc gọn, xách túi làm việc.
Nhẹ nhàng, chỉn chu, và... đẹp lạ thường.
Deahan (nhếch môi):
– Vì sợ em leo taxi mất. Anh phải giữ chỗ trước.
Marila (bước tới, mở cửa ghế phụ):
– Giữ được không?
Deahan:
– Còn lâu mới để vuột.
Marila cười, ngồi xuống ghế phụ, kéo dây an toàn, rồi ngồi nghiêng đầu nhìn anh một lúc.
Marila (rất nhỏ):
– Deahan...
Deahan (vẫn đang khởi động xe, mắt nhìn bảng đồng hồ):
– Hửm?
Marila (dịu dàng):
– Em yêu anh.
Im bặt.
Deahan:
– ...
Chiếc xe bỗng trở nên yên tĩnh lạ kỳ.
Tiếng động cơ Lamborghini chỉ còn rì rì nền, như tránh phá vỡ giây phút đó.
Deahan (quay sang, nhìn thẳng vào cô):
– Em... nói gì?
Marila (nhìn anh, không chớp):
– Em nói... em yêu anh, đồ ngốc.
Anh không đáp lại ngay.
Không cười. Không giỡn.
Chỉ nhìn cô, rất lâu.
Rồi... anh gật nhẹ, mắt dịu đi:
Deahan (trầm nhưng ấm):
– Anh cũng vậy.
Marila mỉm cười – nụ cười khiến cả sáng London như sáng thêm một chút.
Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má anh. Nhẹ nhàng, chậm rãi... và thành thật.
Marila (nhỏ):
– Cảm ơn vì đã quay lại.
Deahan (nắm vô lăng, siết nhẹ):
– Lần này... sẽ không để mất nữa đâu.
---
7:47 – Trên đường đến sở cảnh sát London
Chiếc Lamborghini lướt trên mặt đường như một con báo đen.
Cảnh vật hai bên đường vụt qua. Gió lùa vào cửa kính hé mở, mái tóc Marila khẽ bay.
Marila (vừa nhìn đường, vừa cười):
– Cái xe này... ồn thật.
Deahan:
– Ồn nhưng trung thành.
– Không bao giờ chết máy giữa chừng, không phản chủ, và không đâm sau lưng.
Marila (liếc nhìn):
– Đang nói ai đấy?
Deahan (nhún vai):
– Ai hiểu thì tự biết.
Marila (nghiêng đầu, giọng nửa đùa nửa nghiêm):
– Anh từng nói thế về Rinno.
– Giờ còn ai... khiến anh tin tưởng vậy?
Deahan:
– Em là người đầu tiên... sau cậu ấy.
Câu nói khiến Marila im lặng một lúc.
Không phải vì đau buồn, mà vì xúc động.
Cô lặng lẽ đưa tay, đặt lên mu bàn tay anh. Và Deahan siết nhẹ lại.
---
8:03 – Trước cổng sở cảnh sát London
Chiếc Lamborghini dừng lại nhẹ nhàng sát vỉa hè.
Marila (gỡ dây an toàn, mở cửa):
– Cảm ơn anh vì chở em.
Deahan:
– Tối anh qua đón?
Marila (bước xuống, cúi người vào qua cửa kính):
– Tối nay không cần đâu. Xe em đang ở tầng hầm sở cảnh sát.
– Với lại... hôm nay em họp cả buổi tối với bộ phận đặc vụ.
Deahan:
– Em chắc không?
Marila:
– Nếu em đổi ý... em sẽ gọi.
Deahan (cười khẽ):
– Nhớ là không được gọi lúc anh đang ngủ nhé.
Marila:
– Anh ngủ kiểu gì mà vẫn bật dậy giữa đêm cầm súng được, còn giả vờ làm người bình thường?
Deahan:
– Từ khi gặp em... anh đang tập sống bình thường lại đấy.
Marila mỉm cười, gật đầu.
Marila (nói khẽ):
– Vậy thì cố giữ lấy... người bình thường ấy, Deahan.
Cô đóng cửa, quay bước vào trong.
Deahan nhìn theo lưng cô, mãi đến khi dáng cô khuất hẳn vào trong cổng.
Anh thở nhẹ, tựa đầu ra sau ghế, mắt nhìn lên trần xe một lúc lâu rồi nói khẽ:
Deahan (lẩm bẩm):
– Em yêu anh... ha...
Một nụ cười lặng lẽ lướt qua môi anh, nhẹ như nắng sớm.
Rồi anh khởi động lại xe, lướt đi trên phố, để lại sau lưng cổng sở cảnh sát, nơi người con gái ấy đã mang đến cho anh thứ ấm áp cuối cùng còn sót lại trong thế giới này.
---