Sau buổi học nhóm “bão thuốc”, Hạ Vi vẫn không ngừng nghĩ về . Không phải vì những câu trêu ghẹo quen thuộc, mà là ánh mắt cậu khi lặng yên đưa áo che chắn cho cô dưới cơn mưa đầu mùa hôm nay. Được áp dụng, nhẹ nhàng, và không có chút gì giống với cái vẻ ngoài cần thiết thường ngày cô vẫn thấy.
Thứ Hai, Toán thứ ba. Cả lớp đang im lặng nghe giảng thì Duy Anh... lại yên đầu xuống bàn ngủ nói như chưa từng ngủ.
Cô gái khắc nghiệt xuống bàn:
"Duy Anh! Ra ngoài rửa mặt rồi vào lớp cho tỉnh!"
Cậu đứng dậy, mắt lim mờ, uể oải lết ra ngoài không một lời than phiền.
Hạ Vi chỉ biết lắc đầu.
Lười biếng, thiếu trách nhiệm, vô tổ chức. Đúng là bạn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì ở bạn ta.
Nhưng… chiều hôm đó, khi các bạn đã về gần hết, Hạ Vi ở lại lớp khuôn phân công trực cập nhật mới thì bất ngờ nhìn thấy Duy – một cậu bé học yếu, ít nói – đang ngồi ở dãy cuối loay hoay với cuốn Toán đầy những gạch xóa nguệch ngoạc.
Cô bước chậm lại định hỏi thì… nghe thấy tiếng Duy Anh từ phòng bên vang lên:
“Bài viết này cậu sai ở bước biến đổi thứ ba. Để tôi làm lại mẫu nhé.”
Hạ Vi khựng lại. Cô rón rén bước đến phòng học sinh gần đó, nép sau khung nhìn vào.
Duy Anh ngồi đối diện Duy, tay cầm bút, ánh mắt tập trung. Giọng cậu trầm đều, hiển thị bình thường.
“Chỗ này cậu nhớ nguyên tắc rút gọn thường thức đẳng thức chưa? Không thì mình làm lại từ đầu.”
“Thầy giảng nhanh quá, tôi không theo kịp…” – Duy lí nhí thú nhận.
"Không sao. Có gì cứ hỏi tôi. Ngại gì." – Duy Anh đáp, giọng nhẹ nhàng như gió.
Hạ Vi bất động. Trong đầu cô hiện lên hai hình ảnh trái ngược: một nhóm Duy Anh cà khịa buổi học trong suốt, và một Duy Anh điềm đạm và kiên nhẫn với bạn học như một người anh trai thật sự.
Đúng lúc đó, Nam đi ngang qua, bắt cô đang “theo dõi” cảnh tượng kia. nghiêng đầu trò chuyện:
“Thấy chưa, cậu ta không vô dụng như cậu nghĩ đâu.”
“Cậu... theo dõi tôi à?” – Hạ Vi giật mình, quay ngoắt lại.
"Không. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi. Nhưng rõ ràng, người đang thầm lặng theo dõi ở đây là cậu mà." – Nam cười gian, bỏ đi trước khi cô đáp ứng phản ứng.
Hạ Vi đỏ mặt. Cô bước nhanh xuống cầu thang, cố xua đi suy nghĩ rối ren, nhưng… trong lòng vẫn lại hình ảnh ánh mắt Duy Anh khi giảng bài – nghiêm túc và chân thành đến kỳ lạ.
Chiều hôm đó, về đến nhà, Hạ Vi nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà, tay gõ nhẹ theo giai điệu một bản nhạc không lời từ chiếc nhẫn loa bluetooth cạnh bàn học.
Duy Anh thực sự là người như thế nào?
Không mạnh mẽ là học sinh gương mẫu, không chăm chỉ theo phong cách Mộc sách, nhưng cũng không phải phong cách vô trách nhiệm như cô từng nghĩ. Có một điều gì đó ở cậu... làm cô không thể gạt đi.
Cô ấy bất ngờ nhớ lại buổi nhóm. Khi cô giao cho Duy Anh phần dẫn dẫn – phần được xem là khó nhất – cậu không chặn từ chối. Cậu chỉ như lớn mày hãy thư giãn rồi chấp nhận ngay, đừng phiền lòng. Lúc ấy cô cô nghĩ chỉ không để tâm, nhưng giờ nhìn lại… có lẽ cậu chấp nhận vì tôn trọng cô. Hoặc đơn giản là vì cậu không muốn mọi người nghĩ chỉ là một kẻ bất cần.
Cô mở điện thoại, nhập một số dòng vào cuộc trò chuyện nhóm:
Hạ Vi: Mọi người chuẩn bị nội dung đến Thứ Sáu nhé. Gia Khánh, cậu có slide mẫu không?
Chỉ vài phút sau, tin nhắn hiện lên:
Duy Anh: Không cần đâu. Tớ có cách tớ 😊
Hạ Vi nhìn chằm chằm vào biểu tượng mặt cười ấy. Môi cô khẽ cong nhẹ. Không hiểu sao, chỉ một tin nhắn đơn giản lại khiến tim cô chậm một nhịp.
Lần đầu tiên, cô không thấy Duy Anh là “rắc rối” nữa – mà là một điều bí ẩn, một... bài toán chưa có lời giải, mà cô muốn từ từ tìm hiểu.