CHƯƠNG 4: GIÁ TRỊ ĐƯỢC CHỌN

[Bên trong xe – trời thoáng tối, không gian u tối, nội thất sang trọng đối lập hoàn toàn với phong cách vẻ lấm lem của Hara]

Yoon Hara ngồi cùng mình ở yên phụ, tay vẫn ôm con gấu rọc. Mắt cô đảo liên tục nhìn xung quanh khoang xe như một con mèo con cảnh giác.

Hara (nghiến răng, giọng gai góc nhưng ánh mắt sáng lên vì cứng mặt):

—“Nếu anh định xem tôi như một món hàng thì anh nên suy nghĩ lại đi…”

—"Anh biết đấy...Tôi không có giá trị gì đâu!"

Cô nhìn thẳng vào mắt Ha Joon – điều mà hầu hết thuộc hạ anh còn không làm.

Ha Joon: —"Đừng lo, từ nay em sẽ có một giá trị mới."

Hara: “Đừng lợi dụng tôi như một công cụ. Và đừng bỏ tôi như rác. Đừng giống như họ.”

Một khoảng lặng.

Ha Joon nghiêng đầu, đôi mắt sâu tối như đáy vực. Anh bật ra một nụ cười – lạnh, máy móc, giống như đang thực hiện một hoạt động được cài đặt sẵn.

Ha Joon (giọng đều đều, giả tạo): “Tôi không giống họ.”

Hara (lập tức phản pháo): “Thật à? Vì anh chưa kịp giống thôi.”

Anh không giận. Ngược lại, ánh mắt anh sáng lên trong giây lát – một sự thích thú nhỏ nhoi khi nhìn thấy ngọn lửa trong con bé này.

Ha Joon (lạnh nhạt, khoanh tay):

—“Ta có kế hoạch rõ ràng. Và trong kế hoạch đó… em sẽ là một ván cược hời. Tốt hơn nhiều so với việc ngồi mục trong cái trại trẻ đó và đánh nhau chỉ vì một con mèo hoang.”

Hara (khịt mũi, quay mặt đi):

—“Ván cược hời à? Tôi không phải món hàng hóa đâu, ông anh à.”

Ha Joon (cười nhẹ):

— “Cũng may. Vì ta không thích hàng rẻ tiền.”

Cô quay lại, định phản ứng, nhưng rồi dừng lại. Cô không hiểu vì sao tim mình hơi thắt lại. Ánh mắt anh quá lạnh, quá trống rỗng. Nó khiến cô nhớ đến mình — khi phải gồng mình lên để sống sót.

Ha Joon:

—"Nếu sợ bị bỏ rơi như vậy...sao em còn theo tôi?"

Một lúc sau, cô bật ra câu hỏi, giọng nhỏ hơn, nhưng vẫn cứng cỏi:

Hara: —“...Để sống, vì tôi cũng chẳng còn lựa chọn khác”

Ha Joon ngạc nhiên, nhìn ra cửa sổ, thành phố trôi lùi về phía sau như một thế giới khác.

— “Đừng làm tôi phải thất vọng vì đã chọn em.”

— “Tôi không phải kiểu ngoan ngoãn đâu nhé.”

— “Ta biết.”

Cô không tin anh. Nhưng cũng có lựa chọn nào tốt hơn. Và anh — dù phủ — cũng đã bắt đầu không dứt tầm nhìn từ ánh nhìn cháy âm thanh ỉ ấy.

Ji Sung, thuộc hạ trung thành, ngồi phía đối diện. Trong tay là một tập hồ sơ mỏng, ánh mắt thấp thoáng lo lắng.

Ji Sung (giọng trung thành, cung kính):

—“Chúng ta đã hoàn thành bước đầu rồi, thưa ngài… Ngày mai có thể công khai ra mắt tiểu thư chứ ạ?”

Ha Joon (không nhìn lên, giọng chậm rãi nhưng sắc lạnh):

—“Chưa đâu. Cậu định phá banh cái bữa tiệc đó à?”

Ji Sung (vội vàng giải thích):

—“Không có ý đó, thưa ngài. Chỉ là… tình hình hiện tại không ổn định. Công ty đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Khi nãy, chúng tôi cho người theo dõi, thì phát hiện khu biệt thự chính — nơi nhánh chính của gia tộc cư trú — đã bắt đầu mở cuộc họp ẩn.”

Ha Joon ngước mắt lên, ánh nhìn tối sầm, như một con thú đang ngửi thấy mùi máu trong màn đêm.

Ji Sung (hạ thấp giọng):

—“Tôi e rằng họ đang chuẩn bị một kế hoạch nào đó… Điều này thực sự nguy hiểm cho ngài. Nhất là bây giờ, khi không còn phu nhân hay Chủ tịch chống lưng cho ngài nữa…”

Anh ta khựng lại. Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề đến mức tưởng như không thể thở.

Ha Joon (nhẹ nhàng, như thể đang nói về thời tiết):

—“Việc xảy ra… mười lăm năm trước.”

Ji Sung im bặt, không dám nhắc đến điều đó. Cái năm định mệnh ấy, cả gia tộc rúng động vì một biến cố không bao giờ được nhắc lại. Một năm mà Kang Ha Joon từ một cậu thiếu niên đứng sau lưng mẹ, bỗng phải gánh toàn bộ di sản lạnh lẽo của đế chế Yohan.

Ha Joon (khẽ cười, ánh mắt sắc như dao):

—“Ta nghĩ… họ không còn hứng thú với cái ‘vị trí’ hiện tại của ta nữa đâu.”

Anh dựa người vào ghế, mắt nhìn ra ngoài ô kính.

Ha Joon:

—“Thứ họ muốn… là cái ghế Chủ tịch. Thứ chưa ai dám đụng đến, nhưng ai cũng âm thầm mài dao.”

Ji Sung (căng thẳng):

—“Vậy… chúng ta sẽ làm gì, thưa ngài?”

Ha Joon (giọng trầm, chắc nịch):

—“Chúng ta cho họ thấy… con dao sắc nhất, vẫn nằm trong tay ta.”

Không cần hét to, không cần đập bàn. Chỉ một câu nói lạnh tanh, đủ khiến không khí trong xe lạnh đi mấy độ. Ngoài kia, thành phố vẫn náo nhiệt. Nhưng trong xe, một cuộc chiến thầm lặng đang bắt đầu.

Hara (nhỏ giọng, nhưng dằn mạnh từng chữ):

—"Gì cơ...?"

—“Đừng nghĩ tôi không hiểu gì… Đừng tưởng tôi ngây ngô đến mức không nhận ra mình đang bị lợi dụng.”

Ji Sung nhìn cô thoáng ngạc nhiên, còn Ha Joon vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn ra cửa kính, dường như chẳng buồn phản hồi. Nhưng ánh nhìn anh dừng lại thoáng chốc — lạnh hơn cả màn đêm bên ngoài.

Ha Joon quay lại, ánh mắt hờ hững quét qua cô như gió lướt qua một cánh hoa dại.

Hara định phản bác nói tiếp nhưng không khí trong xe quá nặng nề, giống như một cục ta đè chặt lên miệng cô. Ánh nhìn chết chóc của Ha Joon...Khiến cô không thể nói được.

Cô siết chặt tay, cúi đầu. Không phải vì cam chịu. Mà là vì cô biết — cô chưa đủ mạnh để chống lại họ. Chưa phải bây giờ.

Ji Sung (liếc nhìn qua gương chiếu hậu, giọng thấp):

“Tiểu thư khá bản lĩnh đấy ạ.”

Ha Joon (khẽ nhếch môi):

“Bản lĩnh à? Không. Là chưa biết mình đang đối đầu với cái gì thôi.”