Chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn nằm tách biệt giữa một vùng đất yên tĩnh nhưng kiêu hãnh. Những cánh cổng sắt đồ sộ tự động mở ra, để lộ khuôn viên ngập tràn cây xanh, đài phun nước, và ánh đèn vàng dịu hắt ra từ khắp các hướng như ánh mắt đang theo dõi từng chuyển động.
Hara ngồi im trong xe, mắt mở to, môi lẩm bẩm:
—"Cái...này là nhà ở thật sao?"
—"Nói đúng hơn là một lâu đài."
Cánh cửa xe bật mở, Ha Joon bước xuống trước với dáng người cao lớn, lạnh lùng trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo. Hara còn đang choáng váng thì một loạt người hầu và vệ sĩ mặc đồng phục đen đã xếp hàng thẳng tắp trước cửa biệt thự, đồng thanh cúi chào:
—“Chào mừng ngài trở về, chủ nhân!”
Hara giật bắn, vội xuống xe. Không khí này… như thể bước vào phim cung đấu hiện đại. Cô cứ bước theo sau Ha Joon như một chú mèo lạc giữa đàn sói mặc vest.
Cô như lọt thỏm giữa khung cảnh quá sức đồ sộ. Từng bước đi trên nền đá hoa cương vang lên tiếng vọng lạnh lẽo khiến lòng cô bất an. Cô rón rén đi phía sau Ha Joon, len lén nhìn xung quanh. Hành lang rộng như sân bóng, ánh đèn pha lê lung linh treo rủ từ trần nhà cao vút khiến cô phải ngước cổ nhìn.
Khi bước vào đại sảnh, một luồng khí lạnh từ máy điều hòa cao cấp phả ra, mang theo mùi hương gỗ trầm sang trọng. Cô lạc vào một không gian… quá sức tưởng tượng.
Một chiếc TV màn hình cong khổng lồ được đặt giữa tường, bên cạnh là một kệ sách cao tới tận trần nhà. Ghế sofa da thật dài như đủ cho cả một đội bóng ngồi. Tất cả đều gợi lên một thứ quyền lực mà cô chưa từng chạm tới.
—“Cái… cái TV này có thật không vậy?
— Lần đầu mình nhìn thấy...to thật!” cô lẩm bẩm, đôi mắt không ngừng đảo quanh.
Bất chợt, một bức tranh lớn giữa phòng đập vào mắt cô. Trong khung là hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ – ánh mắt dịu dàng, gương mặt phúc hậu, đứng cạnh một cậu bé chừng sáu bảy tuổi, nét mặt nghiêm nghị nhưng vẫn còn ánh ngây thơ.
—“Đó là… ba mẹ anh à?” – Hara hỏi, chỉ tay về phía bức tranh – “Hồi nhỏ nhìn anh dễ thương thật đấy. Còn bây giờ thì…”
Cô quay lại, thấy Ha Joon đang cởi bỏ áo vest, ném lên ghế, không biểu lộ cảm xúc gì.
—“Giờ họ ở đâu...Anh không sống chung với họ à?”
Anh nhún vai, lạnh nhạt trả lời như thể nói về thời tiết:
“Chẳng rõ. Có thể họ đang lãng vãng đâu đó, có thể đã chết. Tôi chỉ biết họ là người đã tạo ra thứ như tôi – một sản phẩm thất bại vướng đầy phiền phức.”
Hara hơi ngẩn người. Từ nhỏ, cô luôn tự hỏi cha mẹ mình là ai. Còn người đàn ông này… lại trả lời một cách dửng dưng và hời hợt.
—“Ba mẹ của tên này chắc cũng chẳng phải dạng vừa… Nhưng liệu mình có gặp họ không? Liệu mình có được họ chấp nhận?”
—“Đi tắm và nghỉ ngơi đi,” – Giọng Ha Joon vang lên, lạnh như gió đêm – “Ngày mai sẽ khá bận rộn đấy.”
Không đợi phản ứng, anh rảo bước lên cầu thang. Một nữ quản gia liền tiến lại, cúi đầu cung kính:
—“Tiểu thư, mời theo tôi. Tôi sẽ đưa người đến phòng nghỉ.”
Hara chỉ biết gật đầu, chân bước theo, lòng còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra. Cô đi qua một dãy hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa gỗ sồi trắng ngà.
Cánh cửa mở ra, và cô gần như nghẹt thở.
Căn phòng rộng như một sảnh tiệc thu nhỏ, ánh đèn pha lê lấp lánh trên trần, chiếc giường lớn phủ rèm trắng, cạnh đó là ghế sofa nhung, một giá sách nhỏ, và cả góc trang điểm được đặt tinh tế. Nội thất tông hồng phấn – trắng nhẹ khiến cô cảm giác như bước vào phòng của một nàng công chúa cổ tích.
—“Cái này… là phòng của mình á?” – Cô ngạc nhiên.
Người hầu cúi đầu đáp:
—“Đây là căn phòng chủ nhân đã cho người chuẩn bị riêng cho tiểu thư. Phòng tắm ở phía trong. Quần áo và vật dụng cá nhân đều đã sắp sẵn. Mời tiểu thư nghỉ ngơi.”
—“Thật ư?” – cô bật cười nhạt – “Cứ như mơ vậy.”
Nhưng trong mắt cô, ánh sáng lấp lánh ấy không thể che đi cảm giác xa lạ.
—“Chỗ này đẹp thật, nhưng chẳng có mùi của gia đình…”
Hara đứng bất động vài giây, rồi khẽ gật đầu, bước vào giữa căn phòng… giữa một thế giới mới mà cô vẫn chưa biết liệu đó là thiên đường… hay một chiếc lồng dát vàng. Nhưng cô biết đây là nơi tốt nhất mà cô được ở kể từ ngày sinh ra.