Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Tiểu thư, xin phép mời cô xuống dùng bữa tối. Ngài Kang đang đợi.”
Hara đứng dậy, liếc nhìn bộ váy đơn giản treo sẵn trong tủ. Cô thay đồ, buộc tóc gọn gàng rồi theo người hầu bước xuống lầu. Những bậc thang trải thảm dài khiến mỗi bước chân cô trở nên lạc lõng hơn bao giờ hết.
Phòng ăn lớn, ánh đèn vàng ấm nhưng không khí lại lạnh buốt.
Hara theo người hầu xuống phòng ăn lớn, hai mắt sáng rỡ nhìn mọi thứ xung quanh như đang lạc vào một thế giới khác. Chiếc bàn dài phủ khăn trắng, ánh nến lung linh phản chiếu lên bức tường đá xám, nơi người đàn ông ấy — Kang Ha Joon , dáng vẻ như tượng đá lạnh lùng.
Ha Joon ngồi sẵn ở đầu bàn, tay cầm ly rượu vang, mắt lơ đãng nhìn ra vườn tối.
Hara rụt rè , khoảng cách của bàn ăn giữa họ dài như hai thế giới khác biệt.
—“Ngồi đi.” – Giọng anh đều đều, không mảy may cảm xúc.
Cô ngồi xuống đối diện, đảo mắt quanh những món ăn được bày biện vô cùng đẹp mắt. Hara là người yêu đồ ăn ngon — một điểm yếu cô chưa bao giờ giấu được.
Khi nếm thử miếng đầu tiên, đôi mắt cô lập tức sáng lên:
—"Trời ơi… ngon quá trời luôn á! Món này là gì vậy? Sao mềm vậy nè! Còn cái sốt này nữa, thơm dễ sợ!"
Cô vừa nói vừa cười toe toét, hai má phúng phính nhún nhảy theo mỗi câu chữ. Đôi mắt ánh lên niềm vui hệt như một đứa trẻ được tặng kẹo. Ha Joon đang nhấc ly rượu thì khựng lại một nhịp. Ánh mắt anh đảo nhẹ sang gương mặt hớn hở ấy.
Chỉ một món ăn thôi mà có thể khiến cô ta hạnh phúc đến vậy sao? — Anh bất giác nghĩ, thoáng bối rối bởi sự đơn giản và chân thật ấy.
Hara vẫn tiếp tục luyên thuyên:
—"Anh biết không, ở cô nhi viện tụi tôi ăn toàn cháo loãng, có khi còn có mùi hôi nữa! Món này mà mang về đó chắc tụi nhỏ giành nhau chết mất! À mà tôi thích bánh mì bơ tỏi lắm á, mai có được ăn nữa không?"
Ha Joon đặt ly xuống bàn, ánh mắt vẫn không có biểu cảm nhưng giọng nói đã dịu đi chút ít:
—"Thích thì bảo họ làm thêm."
Hara lập tức rạng rỡ:
—"Thật á? Anh tốt bụng quá trời! Vậy mai tôi ăn gấp đôi luôn!"
Ha Joon ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt anh thoáng hiện một chút bối rối, rồi lạnh lùng cất giọng:
—“Đừng ngốn thức ăn như thể đó là bữa ăn cuối cùng.”
Hara ngừng nhai, nghiêng đầu nhìn anh, vẫn nắm chặt con dao lệch hẳn sang một bên.
—“Ai biết được ngày mai tôi thế nào chứ. Trước tiên thì cứ phải no cái bụng đã.” — Cô nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh nhìn lạc lõng trong khoảnh khắc.
Ha Joon khựng lại, ánh mắt khó hiểu. Cô bé này… vẫn còn rất trẻ, nhưng những lời nói ấy — rõ ràng đã từng trải qua điều gì đó. Cảm xúc nơi đáy mắt cô không phải của một đứa trẻ mười sáu vô tư.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ji Sung bước vào cúi đầu kính cẩn:
—"Thưa ngài, việc ngài chỉ đạo đang tiến triển tốt. Các hoạt động từ thiện đang phát triển mạnh, nhờ vậy hình ảnh của tập đoàn đã ổn định phần nào."
Ha Joon gật nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo trở lại:
—"Tốt. Bây giờ chỉ cần tạo thêm một quân át chủ bài nữa là được."
Rồi anh quay sang nhìn Hara.
—"Không biết...đầu óc như này có học hành được gì không?"
Hara vừa uống nước vừa ngẩng mặt, mắt sáng lên:
—"Học á? Tôi tiếp thu nhanh cực! Ngày mai tôi được đến trường hả? Cuối cùng cũng được mặc đồng phục rồi!"
Anh ngắt lời ngay, giọng đều đều:
—"Không phải đến trường. Em sẽ học tại nhà. Học cách xã giao, tiếng Anh, nghi thức..."
Anh lại nhìn xuống tay cô, nhíu mày.
—“Và cả cách cầm dao và nĩa của em… không thể nhìn nổi. Từ ngày mai, phải học lại từ đầu.”
Ji Sung, người đứng bên cạnh, tiếp lời:
—"Vì tuần sau sẽ có bữa tiệc ra mắt tiểu thư với công chúng. Từ giờ phải chuẩn bị."
Hara nghe đến đó liền xụ mặt:
—"Một tuần? Làm sao học hết được trong một tuần chứ! Mấy người ác thật sự!"
—"Ahh...Cái đó thì chắc tôi tiếp thu chậm lắm"
Không một chút cảm thông, Ha Joon đặt dao nĩa xuống bàn, đứng dậy:
—"Đừng khiến ta phải mất mặt vì em. Những kẻ vô dụng sẽ sớm bị đào thải."
Nói rồi anh quay người rời đi, để lại Hara ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng lưng người đàn ông đầy mâu thuẫn — vừa xa cách, vừa khiến cô thấy khó hiểu đến phát điên. Nghĩ trong đầu:
"Anh ta rốt cuộc là kiểu người gì vậy? Mình là quân át chủ bài? Là con cờ? Hay là một món đầu tư?"
"Nói đùa chút mà căng quá...Đương nhiên là tôi sẽ không khiến anh bị quê trước đám đông đâu mà lo."
Tuy bĩu môi tức giận, nhưng trong lòng cô lại nhen nhóm một cảm giác khác lạ — như thể đang bị cuốn vào trò chơi quyền lực chưa từng được biết đến.