[Trong cô nhi viện...]
Chiếc vali nhỏ được kéo lạch cạch trên nền sàn cũ kỹ. Trong đó là toàn bộ “gia tài” của cô — vài bộ quần áo, một đôi giày sờn gót, và con gấu bông chỉ còn một mắt.
Vẻ mặt cô rạng rỡ như ánh nắng đang dội xuống sân viện mồ côi.
Hôm đó, trời xanh ngắt, không một gợn mây. Gió nhè nhẹ luồn qua những chậu hoa giấy, làm rối mái tóc đen mềm của cô bé đang cười rạng rỡ. Bầu trời dường như cũng thiên vị cô.
Khi chào tạm biệt mọi người trong cô nhi viện, cô nghe được họ nói:
—“Hara! Được nhận nuôi rồi kìa!”
—“Wow…Sướng ghê á…”
—“Lần đầu luôn đúng không?”
Những ánh mắt ghen tị, có cả mong chờ, có cả ngưỡng mộ — tất cả dồn về phía cô. Hara đứng đó, trong chiếc váy mà quản lí trưởng mới tặng, như một bông hoa bé xíu vừa được đưa ra ánh sáng. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy mình… được chọn.
—“Cháu ngoan quá. Từ nay, con gọi ta là mẹ nhé.”
—“Con có thích phòng màu hồng không? Bố đã tự tay sơn lại vì con rồi đấy.”
—“Gia đình mình có ba người, từ nay con là báo vật của chúng ta!”
Họ cười. Cô hạnh phúc. Ai cũng vui.
Mọi thứ đẹp như giấc mơ. Mỗi bữa ăn là những câu chuyện vui. Mỗi cái ôm là một lời hứa sẽ không bao giờ buông tay. Mỗi khi đi làm về, ba đều mua quà và đồ ăn cho cô. Mẹ thì ở nhà làm bánh, vui chơi với cô...Tưởng rằng mọi thứ sẽ yên bình diễn ra như vậy.
Cho đến một ngày…
—“Em… Em có thai rồi!”
—“Thật sao? Là con đầu lòng của chúng ta!”
Hara mừng rỡ, chạy vào nối tiếp tin vui:
—"Con có em rồi...Từ giờ được làm chị, thích quá!"
Tôi cứ tưởng việc có thêm một thành viên nữa sẽ khiến gia đình này thêm phần ấm áp. Nhưng:
—KHÔNG!—
Rồi mọi thứ đổi thay — lặng lẽ mà tàn nhẫn.
Bữa ăn chỉ còn hai người lớn nói về tên cho đứa bé. Phòng cô ở bị dọn lại để "chuẩn bị cho em bé". Quà sinh nhật năm ấy cũng chỉ là lời nói ngắn ngủi, vô tâm:
—"Ừm... Sinh nhật vui vẻ, mẹ bận lắm nên con tự chơi đi"— như qua loa cho có vậy
Cô ngồi nhìn đôi dép mới toanh bé xíu trên bàn, hỏi:
—“Wow, đẹp ghê...”
—"Của em con đấy, đừng có đụng vào...bẩn lắm!"
“—Thế con cũng có một đôi như này chứ ạ? Mang cặp với em chắc thích lắm.”
—“Kh...không có phần của con đâu, đủ rồi"
...
Vài tuần sau…
—“Chúng tôi xin lỗi. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không phù hợp để tiếp tục nuôi dưỡng…”
—“Cảm ơn cô nhi viện đã hỗ trợ. Chúng tôi sẽ quay lại khi mọi việc ổn định hơn.”
Hara im lặng, trầm mặt. Nhìn bóng lưng giả tạo của họ quay đi, cô biết “ họ sẽ không bao giờ quay lại lần nữa”.
Cô quay lại viện trong một buổi chiều mưa. Vali vẫn vậy — chỉ khác là con gấu bông giờ đã sờn thêm một bên tai. Không thể tin mình chỉ là lốp dự phòng, hồi trước là những lời nói ngưỡng mộ giờ thì chuyển thành lời chọc ghẹo.
Lần thứ hai. Rồi lần thứ ba. Và nhiều hơn thế nữa.
Lần nào cũng là niềm vui ngắn ngủi, tiếp nối bằng một cuộc chia tay lạnh ngắt.
Vì một lý do duy nhất…
“Thầy bói nói nếu muốn có con thì phải nhận nuôi một đứa trẻ trước để tạo phước…”
Họ tin. Và cô… chỉ là một cái “phước” có hạn.
—“Cháu không phải vật may mắn.”
—“Cháu là con người…Làm ơn yêu thương cháu với...”
Cô từng nói thế, yếu ớt, van nài.
Một người đàn ông đã tát cô, mắt đỏ bừng:
—“Thứ con hoang như mày không có quyền đòi hỏi gì!”
Cô không khóc.
Cô chỉ nhìn trăn trối vào những món đồ chơi mà mình từng được tặng, giờ đã được xếp ngay ngắn vào phòng đứa trẻ khác. Những bức ảnh gia đình được cắt lại, xoá tên cô khỏi góc khung hình.
“Tôi chưa bao giờ trách những đứa bé ấy… chúng đâu có lỗi gì khi được sinh ra.”
“Tôi chỉ trách… do số phận của mình quá đỗi bi thương.”