CHƯƠNG 9: ÁC MỘNG

....

Hara đang nắm chặt tay ba mẹ trong một khu vui chơi rực rỡ màu sắc, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Ánh sáng ấm áp, mọi thứ thật bình yên — Gương mặt cô rạng rỡ, trái tim tràn đầy niềm vui., cảm nhận được hơi ấm và sự che chở của gia đình.

Bỗng chốc, bóng tối ùa đến như một đám mây đen khổng lồ, phủ kín lấy mọi thứ. Ánh sáng vụt tắt, tiếng cười biến mất, không còn ai bên cạnh. Hara đứng giữa khoảng không tăm tối, cảm giác hoảng loạn bao trùm lấy cô.

Trong bóng tối mịt mùng, cô nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc — những người từng nhận nuôi cô — lần lượt xuất hiện. Họ đang tìm kiếm một thứ gì đó ở trước mặt cô, ánh mắt không nhìn thấy cô mà chỉ chăm chăm nhìn xa xăm.

Hara cố hét lên:

—“Ba mẹ! Con ở đây nè!”

Nhưng tiếng hét chỉ vọng lại thành tiếng thở dài lạnh lùng trong không gian trống rỗng.

Rồi một đứa bé khác chạy lại, chạy thẳng vào vòng tay họ, nở nụ cười rạng rỡ, ngập tràn hạnh phúc...như thể nó mới là tình cảm gia đình thực sự. Hara thấy từng người, từng người quay lưng, rời xa cô không một lời giải thích, không một cái nhìn ngoái lại. Dường như chính cô mới là kẻ dư thừa trong Thế Giới này... không có nơi nào chấp nhận cô!

Ngay cả anh — Kang Ha Joon — cũng rút lui khỏi cô, biến mất trong màn đêm như chưa từng tồn tại... mờ dần vào bóng tối lạnh lẽo, bỏ lại cô đơn trong đêm dài không lối thoát.

Cảm giác bị phản bội và cô độc đến nghẹn ngào trong tim, Hara giật mình tỉnh giấc trên chiếc nệm mềm mại nhưng mồ hôi lạnh ướt đẫm người, trái tim cô đập loạn nhịp, sự sợ hãi và ám ảnh dày vò trong tâm hồn.

Dù thời gian đã trôi qua, những hình ảnh đó vẫn ám ảnh cô không nguôi, như một vết thương không bao giờ lành trong tâm hồn nhỏ bé.

Cô thở hổn hển trong bóng tối, đôi tay theo bản năng tìm kiếm sự an ủi bên cạnh — trống không.

Gấu bông của cô... không còn ở đó.

Cô bật đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt còn nhợt nhạt vì cơn mộng dữ. Cô kéo tung tấm chăn, ngó xuống sàn, lục dưới gối, rồi quanh giường. Không thấy.

— "Không thể nào...đâu mất rồi?"

Giọng cô khàn khàn, run rẩy. Đôi mắt hoang mang đảo quanh căn phòng rộng lớn, từng món nội thất sang trọng giờ như đang giễu cợt cô, xa lạ, lạnh lùng.

Cô đứng bật dậy, chân trần bước đi trong vô thức. Căn phòng quá rộng, mọi ngóc ngách đều trống trơn. Tủ quần áo, bàn học, kệ sách... không một dấu vết.

Con gấu đó — cũ kỹ, vá chằng vá đụp, một mắt đã mờ, là thứ duy nhất cô mang theo trong suốt những năm tháng lưu lạc từ nhà này đến nhà khác. Là bạn, là ký ức, là nơi duy nhất cô dám gọi là “của mình”. Vậy mà bây giờ… cũng mất.

Tâm trí cô chao đảo, cả thế giới như quay cuồng.

Bàn tay run rẩy bấu chặt vào thành bàn. Hara cắn môi, không để nước mắt rơi. Cô không muốn khóc. Không thể khóc nữa.

— "Là ai...? Tại sao lại lấy nó đi...?"

Cô bước đến gần cánh cửa phòng. Không khí ngoài hành lang yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân mình vọng lại. Cô mở cửa, ngó ra — trống trơn.

Ánh đèn cảm ứng ở hành lang cuối dãy vẫn còn lập lòe, như ai đó mới vừa lướt qua.

Cô khựng lại. Một thoáng rùng mình chạy dọc sống lưng.