Sân bay quốc tế Incheon, 6 giờ sáng.
Từng cơn gió lạnh cuối xuân lướt qua hành lang sân bay, để lại trong không khí thứ cảm giác se sắt lạ kỳ — như một điềm báo chẳng lành.
Cánh cửa kính tự động bật mở, và từ đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Chiếc vali xám bạc lăn đều trên nền đá bóng loáng, từng bánh xe phát ra tiếng động khẽ khàng đến mức có thể bị chìm khuất giữa đám đông. Nhưng sự hiện diện của hắn thì không thể bị nhầm lẫn.
Bộ suit xanh đậm, được cắt may hoàn hảo, ôm gọn thân hình cao ráo và rắn rỏi. Mái tóc đen vuốt gọn gàng lộ vầng trán cao, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lẽo, toát ra sự tự tin cố hữu đến mức kiêu ngạo.
Baek Do Jin.
Người từng là truyền nhân được kỳ vọng nhất của chi nhánh Yohan tại Mỹ. Một thiên tài tài chính, một kẻ đầy mưu mô và bản lĩnh. Trên người toát ra vẻ kì bí, "khó kiểm soát".
Hắn dừng lại một chút, mắt liếc nhìn dòng người đang ào ào lướt qua — như thể cả thế giới này chẳng hề liên quan đến hắn. Gương mặt ấy không biểu lộ cảm xúc. Nhưng ánh mắt thì rực lên lửa ngầm.
Và khi hắn bắt gặp chiếc xe limousine đen đậu ngay trước sảnh VIP, hắn khẽ nhếch môi cười — nụ cười lạnh lẽo, không mang lấy một tia ấm áp.
“Bắt đầu từ hôm nay…”
– Min Seok thì thầm, chất giọng trầm thấp tựa tiếng thì thầm của loài thú săn mồi –
—“Tôi sẽ lấy lại tất cả… những gì vốn dĩ vẫn phải thuộc về tôi.”
Tài xế mở cửa xe cúi đầu, hắn bước vào ghế sau như thể đã về đúng nơi mình thuộc về. Mọi chuyển động đều được lập trình — chuẩn xác, im lặng, sắc bén.
Ngay khi cửa xe đóng lại, hắn rút từ túi áo một chiếc điện thoại bảo mật. Không có ứng dụng mạng xã hội, không có danh bạ, không có gì ngoài một màn hình đen và một tin nhắn mới hiện lên:
"Thiết bị đã cài theo đúng kế hoạch. – J.S"
Do Jin đọc dòng tin ấy, môi cong lên như thể vừa được trao một món quà nhỏ.
Hắn gõ lại đúng bốn chữ:
"Tiếp tục theo dõi."
Rồi đặt điện thoại xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Thành phố này đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày hắn rời đi. Nhưng một điều vẫn không đổi:
Kang Ha Joon đang ngồi ở đỉnh cao. Và hắn đến để đạp anh ta xuống.
“Bàn cờ này…”
– Hắn cười nhạt –
“Tao bày, tao chơi. Và đến lượt tao tung quân rồi, em họ à.”
Chiếc xe lướt đi, để lại sau lưng làn sương mờ của buổi sáng sớm… và một cơn ác mộng đang từ từ hiện hình.
Phòng họp chính của tập đoàn Yohan chìm trong không khí ngột ngạt.
Trên bàn dài, những gương mặt máu mủ thân tộc ngồi ngay ngắn, nhưng ánh mắt thì chẳng hề thân thiện. Ai cũng đang đợi để được lên tiếng — hoặc kết liễu đối thủ bằng lời nói.
Một gã đàn ông mặc vest xanh sẫm ngả người ra sau ghế, cười khinh:
—“Tổng giám đốc Kang đây, nhờ cậu mà tập đoàn ngày càng… tụt lùi xuống. Nếu còn biết điều thì nên tự rút khỏi cuộc tranh cử chức chủ tịch đi. Có khi chúng ta sẽ giữ cho cậu một vị trí văn phòng tốt đấy .”
Những tiếng cười mỉa rộ lên, một vài người lắc đầu, có người gật gù đồng tình.
Ha Joon vẫn điềm nhiên. Bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp, ánh mắt lạnh như băng đảo quanh căn phòng.
Lúc đó, Ji Sung đứng dậy, bấm điều khiển.
Màn hình chiếu sáng lên, trình bày các biểu đồ.— nói rõ ràng:
—“Thưa quý vị, chính sách từ thiện cộng đồng của Tổng giám đốc Kang đang tạo tiếng vang lớn, thu hút truyền thông trong và ngoài nước. Ngay sau khi chiến dịch được lan truyền, cổ phiếu đã tăng hơn 12% chỉ trong 3 ngày.”
—"Nên hiện với tư cách là người đứng đầu dự án ngài Ha Joon đang rất được nhiều người tung hô."
Một tràng xì xào nổi lên. Một vài cổ đông nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Thế nhưng, Kang Min Seok chủ doanh nghiệp về công ty xây dựng, ngồi ở góc sáng nhất của bàn họp, chế giễu:
—“Ồ, mày định dựa dẫm vào chút hình ảnh đẹp đẽ để lấy lòng đám đông sao?”
—“Đúng là thảm hại.”
Một người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu châm biếm:
—“Mặt mũi sáng sủa, nói năng giỏi… mà đầu óc thì rỗng tuếch. Vị trí chủ tịch không dành cho mấy thằng sống bằng ‘like’ và ‘truyền thông đâu’.”
Ha Joon nhếch mép. Anh ngồi thẳng người, ánh mắt xoáy vào Min Seok:
—“...Còn hơn là nhập vật liệu trái phép xây dựng các khu chung cư xập xệ cho dân nghèo rồi bị báo chí phanh phui, nhỉ?”
“Nè, nghe nói công ty anh đang vướng vào một loạt ồn ào đấy… Min Seok à!.”
Căn phòng lặng đi trong vài giây.
Bà Kim — mẹ của Min Seok, tức giận đập tay xuống bàn:
—“Thằng mất dạy! Min Seok là anh họ mày đấy, mày dám nói thế hả?”
—"Thử không có vụ 15 năm trước xem, gia đình mày đã chui xuống lổ chó để sống lâu rồi!"
Ha Joon liếc bà một cách sắc lẹm, giận giữ nói:
—" Bà... nói gì cơ? Có tin tôi xé toạc cái mồm đó không?"
—"Mày!... không có gì." — Giọng run rẩy, sợ sệt.
—“Cuộc họp kết thúc.”
Anh đứng dậy định rời đi. Các nhà cổ đông, cố vấn, nhà đầu tư… tất cả đều bắt đầu xôn xao.
Giữa làn sóng rối ren ấy, một giọng phụ nữ cất lên, nhẹ nhưng sắc:
—“Có vẻ cậu Ha Joon đây quên mất… vẫn còn một ứng cử viên tiềm năng?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà Kang Mi Sun, cô họ thứ hai trong gia tộc.
—“Ý bà là gì?” – Ha Joon cau mày.
Cạch!
Cửa phòng họp bật mở. Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, áo khoác vắt hờ trên vai, dáng dấp thư sinh nhưng ánh mắt lại lạnh như dao.
Nụ cười trên môi hắn trông vừa lịch thiệp, vừa quá mức giả tạo.
—“Xin chào mọi người.”
—“Xin lỗi vì về nước mà không báo trước. Tôi là Baek Do Jin — người ứng cử chính thống cho chức vị chủ tịch, cũng là… anh họ của Ha Joon đây.”
Mọi người như sững lại, chỉ có bà Mi Sun nhở nụ cười nham hiểm.
Hắn bước thẳng tới, vỗ vai Ha Joon như thể thân mật:
—“Lâu rồi không gặp em, Joon à. Trông em vẫn hay cáu kỉnh như ngày xưa.”
Ha Joon lập tức gạt tay hắn ra.
Gương mặt không giấu nổi sự hoảng loạn lẫn ngờ vực. Môi mím chặt. Ánh mắt dường như đang soi mói từng động tác của kẻ vừa trở về.
Trong lòng anh biết — quân cờ mới đã được tung ra. Và ván cờ này… bắt đầu trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.