“Cạch.”
Tiếng giày da vang lên rõ mồn một trên sàn đá cẩm thạch đen. Từng bước chậm rãi nhưng uy nghi như tiếng chuông báo tử. Cánh cửa bật mở, mọi ánh mắt trong phòng họp đều bất giác đổ dồn về phía đó.
Baek Do Jin bước vào.
Ánh đèn hắt xuống mái tóc nâu khói, gương mặt điềm đạm tựa đá điêu khắc, khó mà đoán anh đang nghĩ gì. Bộ suit tông kem ngà may đo hoàn hảo, thắt lưng gắn logo bạc đặc chế của nhà Kang, nơi không ai có quyền sử dụng... ngoại trừ người kế thừa chính thống.
Không ai lên tiếng. Nhưng gần như đồng loạt, cả căn phòng... đứng dậy.
—“Chuyện gì vậy…”
—“Baek... Baek Do Jin...? Không thể nào…”
Một vị cổ đông già thốt lên:
—“Cậu ấy là phó chủ tịch chi nhánh Yohan ở Mỹ đấy… nghe bảo từng từ chối lời mời hợp tác của cả chaebol nhà Jeong.”
—“Gì đây... Cháu đích tôn đời thứ ba của tập đoàn Yohan về nước!”
Không ai bảo ai, từng người một tiến đến cúi đầu chào như chào người thừa kế hoàng tộc.
Một người em họ thấp giọng, không giấu được sự kính nể:
—“Anh Do Jin… không báo trước để tụi em ra đón... Anh về là để ứng cử vị trí chủ tịch đúng không ạ?”
Một gã anh họ cố cười nịnh:
—“Vị trí đó hợp với anh ấy nhất rồi… Dù sao thì ở nước ngoài, anh cũng là phó chủ tịch lớn mà…”
Mắt Do Jin chỉ khẽ liếc qua đám người đó. Không một cái gật đầu, không một lời chào xã giao.
Anh bước đi như thể mặt đất này là của anh — và đúng là như vậy.
Vì anh là Baek Do Jin – người đứng đầu thế hệ thứ ba của dòng tộc họ Kang, cháu đích tôn chính thống, người từng được ông nội định sẵn sẽ làm người kế vị.
Người lẽ ra đã ngồi vào ghế chủ tịch 15 năm trước lại đánh mất một cách bất chợt
Ha Joon lúc này vẫn đứng yên, chỉ ngước nhìn với đôi mắt cảnh giác. Giọng anh trầm xuống, từng chữ sắc như lưỡi dao giấu trong vỏ:
Anh lên tiếng, giọng lạnh lùng:
—“Về mà không báo trước, chắc cũng chẳng có ý tốt gì…”
“Nhưng dù anh có quay về, thì vị trí đó vẫn là của tôi.
Giao Yohan cho mấy người… chẳng khác gì dắt giặc vào thành.”
Không gian chợt lặng đi.
Do Jin mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ – đủ để khiến người đối diện thấy lạnh sống lưng.
Anh tiến lên vài bước, chậm rãi nói – từng lời như kim châm bọc nhung:
—“Ha Joon à… cậu hiểu nhầm rồi.
Anh không tranh giành gì cả.
Anh chỉ… lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về mình.”
—"Thuộc về mình? Tự tin quá nhỉ?”
—"Anh đã cho gia đình em mượn tạm cái ghế đó cũng 15 năm rồi đấy!"
Ha Joon khẽ sững mình... như không tin vào tai
Giọng Do Jin nói ngọt ngào như rót mật, nhưng hàm ý phía sau lại đầy lưỡi dao.
—“À mà… chuyện xưa ấy, nhắc lại làm gì.
Tôi cũng từng nghĩ… nếu im lặng mà giữ được yên bình thì tốt.
Nhưng rồi tôi nhớ ra một điều: kẻ được tha… sẽ tưởng là mình được quyền.”
Ha Joon siết chặt tay dưới bàn.
—"Do Jin xem ra anh chẳng khác xưa là bao... mưu mô, thủ đoạn như hồi trước."
—"Nhưng theo đúng luật thì... Tôi vẫn sẽ được thăng lên chức chủ tịch mà thôi"
Bà Kang Mi Sun cắt ngang:
—"Đúng vậy, nhưng cố chủ tịch đã nói chỉ có kẻ mạnh mới được tiếp quản tập đoàn."
—"Xem ra kẻ mạnh đó... Không phải cậu Kang đây rồi."
Do Jin giọng nhẹ nhàng, cười mỉm:
—"Hay là... Chúng ta cạnh tranh công bằng giống hồi nhỏ nhé. NHƯNG — chuyện 15 năm trước sẽ không xảy ra một cách trùng hợp như vậy nữa đâu... Ha Joon à!"
Ha Joon ánh mắt từ điềm tĩnh chuyển sang giận giữ, nghiến răng không phản bác lại bước thẳng ra khỏi phòng hợp, hất vai Do Jin sang bên.
Do Jin đứng vững, miệng nhếch môi cười như thể anh mới chính là người thắng cuộc.
Mọi người thì cúi đầu. Cả Min Seok, khi nãy còn hùng hổ, cũng âm thầm thu người lại, ánh mắt chớp lia lịa không dám nhìn thẳng Do Jin.
15 năm trước… người ta kể rằng:
—“Thằng bé đó chỉ mới 15 tuổi mà đã khiến 3 em họ không dám tham gia thi tuyển vào hội đồng quản trị...”
—“Nó gửi ảnh học bạ, hồ sơ bệnh lý, cả chuyện tình cảm cá nhân của từng người đến tay cổ đông… rồi nói nhẹ ‘nếu không muốn ông nội biết, tốt nhất đừng xuất hiện…”
Một cái bóng đáng sợ. Một con quái vật được dưỡng nuôi bằng hận thù và lý trí lạnh lùng.