CHƯƠNG 14: THỬ LỬA

Hara nhìn thầy Han từ đầu đến chân. Ông ấy mặc vest chỉnh tề, tóc chải mượt, khuôn mặt nghiêm túc như thể sắp bước vào một buổi họp báo cấp quốc gia. Hara thì… vẫn còn ngồi bệt, một tay ôm con gấu bông, tay kia cầm nĩa gặm dở miếng xúc xích.

—"Tiểu thư, buổi học sẽ bắt đầu sau khi dùng bữa. Tôi hy vọng cô không mang theo… thú nhồi bông."

Thầy Han chỉnh lại kính, giọng có phần nghiêm khắc nhưng không cố tình khiến cô tổn thương.

—"Sao lại không? Nó giúp tôi tập trung hơn mà!" – Hara cãi bướng, rồi cười toe.

Vài phút sau…

Phòng học tạm thời được sắp xếp ở một thư viện lớn trong biệt thự. Sách được xếp ngay ngắn, các bức tranh sơn dầu trên tường tạo nên không khí vừa nặng nề vừa quý phái.

Hara ngồi xuống, lật thử cuốn sách “Lễ nghi cơ bản”. Cô chống cằm:

—“Toàn là mấy quy tắc cứng nhắc... Lạy trời, cho con tỉnh táo qua buổi sáng nay…”

Buổi học bắt đầu bằng tư thế ngồi chuẩn khi dùng bữa, cách bắt chuyện nơi tiệc trà, cách cúi chào với từng tầng lớp người…

—“Bắt tay cũng có quy tắc nữa hả?” – cô rên rỉ.

—“Phải. Không ai bắt tay kiểu vẫy đuôi cá như cô đâu.” – thầy Han thẳng thừng.

Hara cau mày, thử lại.

—"Thế này… đúng chưa?"

—"Còn run hơn cả người mắc bệnh thần kinh. Lại lần nữa."

Sau vài lần, cô vẫn làm chưa xong. Nhưng thay vì bực, cô lại bật cười:

—“Haha… Tôi đúng là thất bại rồi. Thầy có muốn bỏ nghề luôn không?”

Thầy Han nén cười, rồi nói nhỏ:

—“Tôi từng dạy cho cả con gái nhà bộ trưởng. Tiểu thư… chưa phải trường hợp tệ nhất.”

—“Thật sao?” – cô chớp mắt – “Vậy tôi là trường hợp thứ mấy?”

—“Thứ hai.”

—“Ể?!”

...

Tiếng cửa lớn mở ra mạnh đến nỗi rung cả rèm.

Ha Joon trở về.

Bước chân anh nặng nề, lạnh lẽo. Không nói một lời với bất kỳ ai, anh cởi áo khoác, ném lên ghế và bước thẳng lên tầng.

Sát khí quẩn quanh.

Hara ngẩng đầu nhìn theo, tò mò ánh lên trong đôi mắt. Anh lúc nào cũng điềm tĩnh, lễ độ, lịch sự như vị thần trong tranh sơn dầu… Thế nhưng hôm nay, sự im lặng của anh lại sắc như dao.

—“Sao… tự dưng như muốn giết người vậy?”

Cô đứng dậy, tính đi theo thì…

—“Tiểu thư!.”

Thầy Han đứng chặn trước mặt cô, tay khoanh lại:

—“Không phải lần này là lần thứ ba em bảo đi vệ sinh rồi sao?”

Cô khựng lại, nhăn mặt đáng yêu:

—“Em uống nước mà, thầy… bụng em yếu, thật đó~”

—“Em nũng nịu với ai chứ không phải tôi. Quay lại bàn.”

“Nhưng mà em chỉ đi một chút xíu thôi à… sẽ quay lại ngay mà. Thầy là tuyệt vời nhất, chuẩn mực nhất trong vũ trụ đó!”

Thầy Han bất lực nhắm mắt thở dài.

—“…Năm phút. Đừng để tôi phải đi tìm em.”

Hara lén men theo hành lang đá đen u tối, tay ôm theo con gấu bông, chân trần rón rén. Cô dừng lại trước phòng làm việc nơi phát ra tiếng nói trầm thấp.

Một khe hở hé mở vừa đủ. Cô cúi xuống, ghé tai sát lại, kèm con gấu bông áp vào tường như thể hắn cũng cần nghe.

Giọng nói sắc như kim loại lạnh vang lên:

—“Baek Do Jin… Hắn thật sự muốn gì đây?”

Không phải kiểu giọng trầm nho nhã thường ngày. Giờ đây, nó đậm mùi thuốc súng — lạnh lùng, tính toán, và tuyệt đối không có chỗ cho cảm xúc.

Giọng Ji Sung đáp lại, mang đầy cảnh giác:

“Chúng tôi đã xác nhận. Hắn đã bắt đầu gây áp lực lên cổ đông ở New York và Seoul đồng thời. Tin tức được rò rỉ đúng lúc. Quá chính xác để là trùng hợp.”

Tiếng ghế da rít nhẹ khi Ha Joon đứng dậy.

—“Chúng ta không có thời gian để ngồi chờ nước sôi.”

—“Chuẩn bị ra mắt. Tuần này.”

—“Tu-tuần này ạ?” – Ji Sung lắp bắp – “Nhưng… tiểu thư Yoon Hara vẫn chưa thể—”

Ha Joon ngắt lời, giọng chậm rãi, rõ ràng từng chữ:

—“Đây là bài kiểm tra.

Nếu cô ta đáng giá... sẽ vượt qua.”

—“Còn không...loại bỏ, xóa mọi dấu vết.”

Hara chết lặng. Cô lùi lại một bước... con gấu bông trên tay suýt rơi xuống sàn.

Con tim đập mạnh như trống dồn, bàn tay siết chặt vạt váy. Những lời vừa nghe khiến cả người cô lạnh toát. Cô quay người, bước thật nhanh về phòng học, tim đập loạn không kiểm soát.

Không dám nghĩ thêm, cô hấp tấp quay về phòng học. Nhưng từng bước chân như đang giẫm trên dây thép căng ngang vực sâu. Cô gắng ngồi vào chỗ, mở sách, cố gắng tỏ ra chăm chú, nhưng đầu óc cô như một mớ len rối bời.

“Mình… sẽ bị giết nếu không vượt qua? Trời ơi, làm ơn... mình còn chưa muốn chết đâu...!”

“Hắn... thật sự là mafia rồi. Mình dính vào thứ gì thế này trời…”

Lần đầu tiên trong đời, Hara ngồi nghiêm chỉnh như học sinh thi đại học.

Thầy Han kinh ngạc:

—“Ơ... mặt trời mọc từ hướng khác rồi chăng?”

Nhưng rồi... cái cảm giác đó lại ập đến. Lạnh sống lưng. Như có ai đang nhìn mình.

Cô chầm chậm ngước mắt lên.

Ha Joon.

Anh đứng tựa bên khung cửa, áo khoác đen chưa cởi, mái tóc vẫn còn hơi rối vì gió bên ngoài, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh và tĩnh lặng như mặt hồ đêm.

—“Em có đang học không đấy?” – Giọng anh trầm, không cao nhưng dội mạnh trong không gian nhỏ.

Yoon Hara cắn môi.

Đừng run. Đừng để hắn thấy.

—“V-vâng... Em biết bản thân còn nhiều thiếu sót... Nhưng em thật sự muốn cố gắng. Xin ngài... tin em.”– Cô nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh dù tay dưới bàn đang siết chặt gấu váy.

Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên. Không phải vì câu trả lời, mà vì… có điều gì đó trong cô vừa thay đổi. Một sự quyết liệt không còn là cô gái yếu đuối ban đầu.

—“Ừm... Cứ giữ khí thế đó đến buổi tiệc đi.” – Anh quay đi.

Tưởng như kết thúc tại đó, nhưng trái tim cô bỗng thắt lại khi thấy anh dừng bước giữa hành lang, không quay lại, chỉ buông một câu lửng lơ:

—“Chạy về cũng nhanh đấy… nhưng tim em thì vẫn còn ở lại sau cánh cửa.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Hara sững sờ.

Hắn biết. Hắn biết tất cả.

Rốt cuộc Baek Do Jin là ai…mà khiến anh ta sốt sắng như vậy chứ ?