CHƯƠNG 15: NGHE LÉN

[PHÒNG RIÊNG CỦA DO JIN]

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ là âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng rộng lớn. Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn bàn đặt lệch, soi hắt lên khuôn mặt của Baek Do Jin — người đàn ông ngồi như một pho tượng sống giữa bóng tối được sắp đặt.

Chiếc tai nghe nhỏ nằm yên trong tai trái, gần như vô hình, nhưng tín hiệu thì không ngừng rì rầm như dòng điện chạy ngầm.

Một giọng nói vừa dứt — thứ âm thanh được truyền tới từ cách đó hàng dặm, mà người bên kia không hề biết mình đang bị nghe lén.

Nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi Do Jin, nửa như thương hại, nửa như… thích thú.

—“Giữ bình tĩnh thế sao? Không giống cậu lắm, Ha Joon à…”

Nhẹ. Run rẩy. Là giọng một cô gái.

"…Xin hãy tin em lần này…"

Do Jin không nhúc nhích. Ánh mắt anh nửa như chăm chú, nửa như đang quan sát một điều gì xa hơn, sâu hơn… như thể những lời kia không phải vang lên bên tai anh, mà chảy vào tận đáy tâm trí.

Rồi — anh khẽ cười. Một nụ cười không chạm đến mắt, không mang theo vui thú, chỉ là sự tồn tại của một điều gì đó… ngoài kịch bản.

—“Sốt sắng nhỉ…”

Giọng anh trượt ra như một lời độc thoại, nhẹ đến mức chỉ có chính anh nghe thấy. Bàn tay gõ nhịp chậm rãi trên tay ghế. Nhịp điệu này không lạ — đó là thói quen của anh, mỗi khi… đang tính toán.

—“Yoon Hara…”

Anh nhắc tên cô, không lớn, nhưng âm điệu có chút dư vị như thể vừa phát hiện ra điều gì đó… thú vị.

—“Cô đúng là một điểm nhấn không nằm trong bản vẽ gốc.”

Ly rượu trên bàn vẫn chưa chạm đến môi, nhưng ánh nhìn anh lại say như đã uống quá nhiều. Không phải say vì men — mà vì một cảm giác kỳ lạ, như thể quân cờ thứ ba vừa bất ngờ tự bước lên bàn cờ vốn chỉ có hai tay chơi chính.

Một bản nhạc jazz không lời vang lên trong phòng — âm thanh lơ lửng như hơi thở của một điều chưa thành hình.

—“Tiếc là… có những thứ, dù không nằm trong kế hoạch, vẫn phải được tính đến.”

Do Jin nhìn vào khoảng không, rồi bật lại bản ghi âm vừa nghe. Đúng đoạn đó — giọng Hara, lần nữa vang lên trong tai:

Em thật sự rất nghiêm túc…"

Anh khẽ nghiêng đầu, như thể đang nói chuyện với một người vô hình trước mặt:

—“Thế thì chứng minh đi.”

Do Jin đứng dậy, tiến về phía tủ sách, ngón tay lướt qua một quyển bìa đen không ghi tên. Anh rút nó ra — bên trong không phải sách, mà là một thiết bị nhỏ như con chip đã ngã màu.

Anh nhìn chúng, cười khẽ.

—“Ván cờ chỉ mới bắt đầu thôi.”

Tấm rèm cửa khẽ đung đưa theo gió, như một bàn tay vô hình đang xua đi lớp bụi của những ký ức đã bị niêm phong. Còn Do Jin — người đàn ông mang danh cháu đích tôn đời thứ ba — vẫn đứng đó, im lặng, nhưng từng hành động của anh đang vẽ lại hình dáng một cuộc chơi mà không ai hay biết... liệu ai mới là kẻ đang dẫn đường.