CHƯƠNG 17: YẾN TIỆC - RA MẮT

Tầng trệt của khách sạn sang trọng bậc nhất Seoul được bao trùm bởi ánh sáng vàng dịu và tiếng nhạc cổ điển vang lên đầy trang trọng. Đây không chỉ là một bữa tiệc — nó là một lời tuyên bố, một lời thách thức, một bàn cờ quyền lực mà bất cứ ai cũng muốn đặt chân lên… nhưng không phải ai cũng đủ sức đứng vững.

Ánh đèn pha lê rọi xuống sàn đá cẩm thạch, lung linh như mảnh vỡ từ những giấc mộng xa hoa. Những bản nhạc jazz trầm thấp vang lên, rót vào tai như rượu cũ. Người hầu lướt qua lặng lẽ, rót đầy ly rượu và mỉm cười không nói.

Yoon Hara đứng trước cánh cửa khổng lồ, bất giác nuốt nước bọt. Trái tim thì lại lạc nhịp như sắp bước vào một ván cờ sinh tử. Cô quay sang, bắt gặp ánh mắt Ha Joon.

Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu.

—“Đi thôi.”

Ha Joon sánh vai cùng Yoon Hara bước vào thảm đỏ giữa tiếng rì rầm và chớp đèn loé sáng.

Yoon Hara bước bên cạnh, tay khẽ khoác vào tay anh, trong chiếc váy lụa màu champagne ôm sát đường cong cơ thể, phần cổ khoét sâu vừa phải, tinh tế nhưng không phô trương. Cô mang đôi giày cao gót ánh bạc – mỗi bước đi đều vang lên như âm thanh của một đoá hoa đang hé nở giữa lòng thành phố sắt thép này.

Nhưng hôm nay, vì truyền thông, vì các tài phiệt của giới thượng lưu , vì thể diện của tập đoàn mà cha anh gây dựng, Ha Joon buộc phải… nở nụ cười.

Một nụ cười giả tạo đến mức chính bản thân anh cũng muốn đập vỡ gương mặt mình nếu có thể.

Lần đầu tiên Hara thấy Ha Joon cười… nhưng lại là nụ cười không thật.

Cô thoáng giật mình. Người đàn ông từng lạnh lùng đến mức khiến cô không dám ngước mắt nhìn giờ đây… lại đang cúi đầu chào từng người, nâng ly rượu, gật đầu chúc mừng như thể chưa từng căm ghét họ đến tận xương tủy.

—“Đây là tiểu thư Yoon Hara, người tôi đã chính thức nhận nuôi.” – Ha Joon giới thiệu với một nụ cười lịch thiệp đến phát ớn.

—“Xin chào quý vị, cảm ơn đã đến bữa tiệc này.”

Hara cúi đầu lễ phép, miệng cười duyên, trong đầu thầm nghĩ "không uổng công học lễ nghi suốt mấy ngày nay."

Cô tự tin – cho đến khi hàng loạt đèn flash bất ngờ rọi thẳng vào mặt.

Các phóng viên bất ngờ ập đến, miệng tuôn ra hàng loạt câu hỏi không ngừng nghỉ:

—“Ngài Ha Joon, có phải là người thừa kế tương lai của Yohan không?”

—“Tiểu thư Yoon Hara, cảm xúc của cô ra sao khi được xuất hiện trong một sự kiện lớn thế này?”

—“Tin đồn về mối quan hệ đặc biệt giữa hai người là sao?”

Hara như bị choáng ngợp. Mắt cô nhấp nháy liên tục, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời. Cô chưa từng bị vây kín bởi đám đông ồn ào đến thế. Chân cô lùi lại, va nhẹ vào gót giày của Ha Joon.

Anh kịp nghiêng người, chặn bớt ánh đèn flash khỏi mặt cô, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, kéo sát lại.

Giọng anh vang lên rõ ràng và điềm đạm:

—“Yoon tiểu thư vẫn chưa quen với giới truyền thông. Nếu có câu hỏi, xin hãy để tôi trả lời.”

Rồi như một tấm lá chắn vững chãi, Ha Joon trả lời từng câu hỏi thay cho cô, ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng đầy đủ – khiến đám phóng viên vừa kiêng nể, vừa bị thu hút.

Hara nhìn anh, đôi mắt lặng đi.

Nhưng khi họ đang là tâm điểm của sảnh tiệc, bất ngờ một tiếng reo vang lên:

—“Ngài Baek Do Jin! Cháu đích tôn của tập đoàn Yohan đã trở về nước rồi sao?!”

Cả đám phóng viên lập tức quay ngoắt lại như một đàn thú săn mồi đánh hơi thấy mùi máu tươi. Trong tích tắc, Ha Joon và Hara bị bỏ lại phía sau, như thể ánh đèn spotlight đã chuyển hướng.

“Thì ra là kế hoạch của hắn…” – Ha Joon cười khẩy, ánh mắt sẫm lại – “Đồ nít ranh.”

Hara thì lại… nhẹ nhõm. Cô khẽ thở phào, không che giấu nổi sự biết ơn với người đàn ông vừa “giải cứu” cô khỏi trận tra tấn bằng micro kia.

—"Ơn trời, spotlight đã rời khỏi mình!"

Baek Do Jin xuất hiện như một ngôi sao điện ảnh. Âu phục màu midnight blue, nụ cười sáng rỡ, ánh mắt sắc như dao. Một phóng viên hỏi:

—“Sau 15 năm ở nước ngoài, anh định tranh cử chức chủ tịch sao?”

Do Jin cười nhẹ, bước lên một bậc sân khấu, hướng thẳng ánh nhìn về phía Ha Joon:

—“Tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với Tổng Giám Đốc Kang thôi.”

Rồi như thể cố tình, anh bước thẳng đến.

—“Xin chào, tiểu thư Yoon Hara. Hôm nay cô đúng là tâm điểm của bữa tiệc này."

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng nâng tay Hara lên và hôn lên mu bàn tay cô, trước hàng trăm ống kính.

Click! Một tiếng máy ảnh chớp vang vọng như tiếng súng đầu tiên của cuộc chiến.

Hara thoáng sững sờ, chưa kịp phản ứng thì Ha Joon lập tức kéo tay cô lại, siết chặt.

Anh mỉm cười, nhưng giọng thì chẳng ấm áp chút nào:

—“Baek Do Jin, mong anh giữ chừng mực cho."

—“Tôi nhớ… đâu có mời anh đâu nhỉ?”

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau – một cuộc đấu không cần dao súng, nhưng căng thẳng chẳng kém gì một vụ thanh toán trong bóng tối.

Do Jin cười như thể chẳng quan tâm, nói lớn để các phóng viên đều nghe thấy:

—“Anh là anh họ của em mà. Đến tiệc nhà em cũng phải cần mời sao?”

Cánh phóng viên ồ lên. Họ lia máy ảnh liên tục, sợ bỏ sót khoảnh khắc nào giữa hai người đàn ông quyền lực này.

Không biết xử lý ra sao, Hara vội kéo nhẹ tay Ha Joon, ghé sát tai anh:

—“Anh à… em muốn đi vệ sinh được không ạ?”

Ha Joon quay sang nhìn cô – và hiểu ngay ý.

—“Vậy đi thôi.”

—"Xin phép mọi người nhé."

Hai người rời khỏi đám đông giữa tiếng gọi giật của phóng viên. Do Jin nở nụ cười như tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.

—"Haha... cậu giữ đồ kĩ thật đấy."