CHƯƠNG 18: TIẾP CẬN

Sau khi thoát khỏi đám đông. Ha Joon dẫn cô len qua đám đông, rẽ vào một hành lang vắng, bước đi của anh ngày càng mạnh mà chẳng rõ nguyên nhân... rồi dừng trước khu nhà vệ sinh. Giọng anh không kiên nhẫn mang theo chút bực bội:

—"Nhanh lên, không có thời gian đâu"

Hara chớp mắt, ngơ ngác.

—"Em không muốn đi... tại chỗ đó ngột ngạt quá nên..."

Ha Joon không đáp, chỉ nhìn cô một cái như thể đã đoán trước được câu trả lời ấy. Anh bước đến gần hơn, giọng trầm xuống, nghiêm khắc mà không ồn ào:

—"Tôi biết.”

Rồi ánh mắt anh khẽ liếc xuống bàn tay cô — bàn tay vừa được người khác hôn lên.

—“…Rửa đi.” Anh nói, khô khốc. “Nơi hắn chạm vào.”

—“…rửa cái vết hồi nãy đi. Anh ngắt câu, mắt dừng lại nơi cổ tay thon nhỏ của cô

—“Vết gì…?”

—“Cái chỗ hắn hôn ấy,” 

—“Rửa cho thật sạch. Không được để dính tới.” Ha Joon nói, từng chữ phát ra lạnh và ngập ngừng.

Hara thoáng sững lại. Cô không chắc mình nghe nhầm không, nhưng rồi vẫn bước tới bồn rửa, bật nước, để dòng nước lạnh len vào kẽ tay. Như một nghi thức thanh tẩy thầm lặng.

Phía sau, Ha Joon vẫn đứng im, như một pho tượng. Sự căng thẳng không được thốt ra thành lời, nhưng hiện diện như hơi thở rít bên tai.

Hara nhìn mình trong gương, khẽ nghĩ:

“Anh em nhà này… đúng là phiền phức y chang nhau. Một kẻ thích trêu đùa. Một người thì như đang ghét cả thế giới.”

Cô lau tay, quay lại, cố gắng giữ cho giọng nhẹ nhất có thể:

—“Giờ... chúng ta phải đến gặp họ hàng nhà anh đúng không? Em cũng không thấy ba mẹ anh đâu cả…”

Ha Joon không cười. Ánh mắt anh thoáng tối đi, rồi lạnh nhạt đáp:

—“Em không cần đến đó đâu. Chỉ rước thêm phiền phức.”

Hara hơi sững lại. Cô cắn nhẹ môi dưới, giọng nhỏ không giấu được sự hoảng loạn:

—“Anh à… Em thật sự có thể làm được."

—"Do lúc nãy em không biết có phóng viên, nên hơi lúng túng thôi… Anh cho em thêm cơ hội được không?”

Rồi anh nói, chậm rãi mà dứt khoát:

—“Không phải vì em không làm được. Chỉ là tôi không muốn em đến đó thôi.”

Câu nói đơn giản, không có một lời dịu dàng, nhưng lại khiến tim cô khựng lại một nhịp.

Cô muốn hỏi “Tại sao?”, nhưng anh đã quay người mở cửa, khẽ liếc ra ngoài.

—“Ở trước có khu buffet. Mau đến đó ăn đi."

Anh định quay đi, nhưng chưa kịp bước thì thấy Hara đã lon ton chạy về phía bàn buffet, ánh mắt sáng rỡ như vừa được thả khỏi chuồng. Gương mặt cô rạng rỡ đến mức chính anh cũng bất giác khựng lại, mắt dõi theo.

Cô cười toe toét, gắp từng miếng nhỏ bỏ vào đĩa như thể cả thế giới này chưa từng có sóng gió.

Anh khẽ chau mày. Đôi môi mím chặt khẽ động đậy, như muốn nói gì đó — rồi lại thôi.

....

Giữa không gian vàng ánh đèn chùm, tiếng ly chạm vào nhau leng keng, âm nhạc du dương... Hara vẫn đang chăm chú chọn món ở bàn buffet. Cô gắp một miếng cá hồi sốt chanh, vừa bỏ vào miệng:

—"Tuyệt vời... nó tan ra luôn này."

Nhưng lại có luồng suy nghĩ khiến mặt cô ỉu xìu

"Việc anh ta không giới thiệu mình với họ hàng... vì sợ mình làm mất mặt không nhỉ?

"Thội kệ chuyện đó tính sau... ăn cái đã."

Bỗng một giọng trầm nhẹ vang lên phía sau:

—“Nếu biết buffet ở đây khiến tiểu thư vui đến vậy, tôi đã mời em đi ăn sớm hơn.”

Hara khựng người. Quay đầu lại.... miếng bánh vẫn chưa kịp nuốt hết— Baek Do Jin.

Không nói không rằng cứ thế bước tới bắt chuyện. Anh ta đang đứng cách cô một bước, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt sáng nhè nhẹ dưới lớp kính mỏng. Hara chớp mắt, rồi khẽ cúi đầu:

—"Ah... chào ngài, không biết có việc gì ạ." – Hara ấp úng trước vẻ ngoài đồ sộ.

Anh nói, giọng hạ xuống như buồn bã:

—"Khi nãy... chúng ta chưa kịp nói chuyện thì em đã đi mất."

—"Ha Joon đã nói gì về anh à?"

Dù bối rối, cô vẫn gượng cười:

—"Dạ không có... chỉ là chúng em có chút việc thôi."

Hara lùi ra. Cô vẫn giữ khoảng cách một cách tự nhiên, không quá lạnh nhạt nhưng cũng chẳng mặn mà. Dù đã được Ha Joon nhắc về người này, cô vẫn cố giữ phép lịch sự tối thiểu.

Do Jin không có vẻ để tâm. Anh bước lại gần thêm chút, rồi rút từ túi áo một chiếc hộp nhung nhỏ. Bên trong là một sợi dây chuyền bạc với mặt đá xanh lấp lánh.

—“Tôi nghĩ tiểu thư đeo cái này sẽ rất hợp.”

—"Tôi không được nhận đồ của người lạ... thưa ngài." – Cô vừa nói vừa xua tay

Do Jin hơi nhướn mày, vẫn giữ nụ cười:

—“Lạ sao được, chúng ta là người một nhà mà. Dù gì tôi cũng là anh họ của Ha Joon.”

Hara chưa kịp phản ứng thì Do Jin đã cuối người đeo lên cổ cô. Không biết do sợ hay dính phải lời nguyền mà cô đứng yên mặc kệ việc hắn làm...Ngay khoảnh khắc Baek Do Jin vừa cài xong sợi dây chuyền lên cổ Hara, một tiếng "Click!" vang lên — tiếng khóa móc vừa khớp.

—"Gì vậy... cái tên đê tiện này." – cô thầm nghĩ

Nhưng cô cũng không thể cưỡng lại được vẻ đẹp của nó. Đây là lần đầu tiên cô thấy... cứ ngỡ là cả đời này cũng không thể chạm tay tới, nay lại được đeo gọn gàng lên cổ. 

—"Đẹp quá... thật sự tặng em sao?"

—"Đương nhiên, với một điều kiện."

—"Điều kiện sao?"

—"Từ nay chúng ta sẽ trở thành bạn của nhau." – Do Jin cười tươi, giọng nhí nhảnh

Sự cám dỗ của sợi dây chuyền quá lớn khiến cô buông bỏ sự đề phòng ban nãy, dù gì thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi to xác mà thôi. Ai mà không thích được tặng quà chứ... hay là do sự thiếu thốn làm cô quên đi mất sự tà đạo bên ngoài.

Hara ngập ngừng, tay mân mê trên cổ, nhỏ giọng:

—"Cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ thêm!"

Anh bật cười:

—"Không có gì, em vui là được."

—"Nếu thằng nhóc Ha Joon làm em buồn thì... nói với anh nhé."

Hara nghĩ thầm:

"Nghĩ lại thì, Ha Joon mặc dù hơi cọc tính... nhưng chưa từng làm mình buồn."

Chưa kịp nghĩ thêm thì trước mặt cô có một bóng đen to sừng sững, toát ra khí chất lạnh lẽo như muốn giết cả Thế Giới. Mang theo hơi thở nặng nề mà đứng đằng sau cô. Không cần phải quay lại thì cô cũng đủ biết đó là ai.

KANG HA JOON