CHƯƠNG 19: ĐỔ VỠ

KHU VIPSẢNH CHÍNH

Ánh đèn vàng dịu tỏa xuống căn phòng sang trọng, nơi những bộ vest thắt nơ và váy dạ hội lấp lánh chen lấn nhau trong thứ mùi nước hoa đắt tiền và dối trá. Ha Joon sải bước vào khu VIP, bờ vai thẳng, mắt không chớp, khuôn mặt vô cảm như một cỗ máy lạnh lẽo bước giữa dạ tiệc ấm nồng.

Cánh họ hàng đứng tụ tập bên chiếc bàn pha lê, nâng ly cười gượng khi thấy phóng viên lia ống kính. Nụ cười giả lả nở đều trên môi từng người – những gương mặt mang cùng một dòng máu, nhưng ánh mắt lại như từng mũi dao.

—“Chúc mừng, chúc mừng.”

—“Cũng đến lúc cậu có người bên cạnh rồi nhỉ.”

—“Nhờ cậu mà tập đoàn mới được như ngày hôm nay…”

Từng lời lẽ vang lên cho có – như thể được lập trình để nói trước ống kính phóng viên vẫn đang lảng vảng ngoài rìa. Nhưng khi tiếng camera tắt dần, khi cánh cửa sau cùng khép lại, sắc thái thật sự mới hiện lên.

Một người đàn ông trung niên nâng ly, môi cong lên như thể đang thưởng thức trò cười:

—“Không ngờ một kẻ như cậu lại đưa… một đứa trẻ hoang về nhà. Nhục mặt thật đấy. Đến mức đó rồi sao?”

Kẻ khác cười khẩy:

“Thèm khát cái ghế chủ tịch đến mức mất luôn cả tự trọng. Không có Yohan, cái gia đình nhỏ bé đó chẳng khác nào một vết nhơ trong gia tộc.”

Rồi Min Seok – với cái giọng rắn độc quen thuộc – chen ngang, không buông tha:

— “Sao không dẫn cô ta lại đây chào hỏi? Sợ tụi tôi dọa vỡ mất món đồ chơi mới à? Đúng là không có đạo đức, hạng người giống nhau.”

Ha Joon im lặng. Một cái im lặng không phải vì nhịn, mà là đang chọn thời điểm. Và khi anh quay lại, ánh mắt anh sắc như lưỡi dao vừa ra khỏi lò lửa:

“Anh nói chuyện kiểu đó vì nghĩ có người chống lưng chắc?” – Anh tiến gần, giọng nhẹ nhưng rắn

—“Hình như… anh rút khỏi tranh cử rồi nhỉ? Hay đang đợi Do Jin bố thí vài cổ phần để còn sống sót?”

Min Seok tái mặt. Trong một cơn bốc đồng, hắn giơ tay túm cổ áo Ha Joon, gằn giọng:

—“Thằng khốn! Có ngon thì nói lại xem? Mày với thằng Do Jin chẳng là cái thá gì cả! Tao thề, hai đứa tụi bây sẽ phải trả giá.”

Ha Joon không nhúc nhích. Anh chỉ nhếch môi.

—“Thử đánh đi. Nếu anh muốn tự tay đập nát loạt doanh nghiệp mà anh đang bấu víu thì cứ đánh. Nhưng tôi cảnh cáo trước—tôi sẽ không nương tay.”

Min Seok cứng họng. Tay run lên, rồi hạ xuống, thở hổn hển:

—“Đồ khốn…”

Lúc đó, Ha Joon đảo mắt – một vòng – rồi cau mày: Do Jin.

Kẻ vừa nãy vẫn đứng cùng bọn họ – đã biến mất.

Một tin nhắn đến. Không phải – là Ji Sung gọi:

—“Chúng tôi đang theo dõi camera, thấy ngài Do Jin đang đứng cạnh tiểu thư Yoon Hara. Tôi sẽ đến cho người đến đó ngay”

RẦM.

Chiếc điện thoại gần như vỡ nát trong tay Ha Joon khi anh siết chặt. Mắt anh tối sầm lại.

Ha Joon nghiến răng đến bật máu:

—"Thằng khốn đó..."

Anh quay gót, nhưng chưa kịp bước, thì một bàn tay lạnh lẽo chặn trước ngực. Kang Mi Sun – mụ già quyền lực nhất nhì gia tộc – đứng đó với đôi mắt toan tính.

— “Cậu định đi đâu? Chúng ta chưa nói chuyện xong mà.”

Ánh mắt Ha Joon hạ xuống, sắc lạnh như lưỡi gươm tuốt trần:

— “Tránh ra. Nếu không... tôi sẽ giết cả bà lẫn Do Jin.”

Giọng nói không to, nhưng đủ để khiến bà ta lùi lại, mặt tái đi trong câm lặng.

Ha Joon lao ra khỏi sảnh như một cơn bão đen.

KHU BUFFETPHÍA NGOÀI HÀNH LANG

Hara đứng giữa dãy bàn buffet xa hoa, đang khẽ cười trước lời nói đùa của Do Jin. Gã cúi xuống sát cô, đôi mắt lấp lánh ngạo nghễ, và trong một khoảnh khắc, hắn vươn tay định chỉnh sợi dây chuyền trên cổ cô — một hành động thân mật quá mức, với dụng ý quá rõ ràng.

BỐP!

Một bàn tay tóm lấy cổ tay hắn.

Ha Joon hét lên:

"Tôi đã cảnh cáo em đừng lại gần hắn rồi mà!"

Cánh tay Ha Joon siết lấy eo cô, như một vết cắt vào dòng trò chuyện đang ngọt ngào giả tạo.

Ánh mắt anh nhìn Do Jin không giấu giếm gì — chỉ có sát khí lạnh lẽo đến tê người.

“Đủ rồi.”

“Còn muốn giỡn đến mức nào nữa?”—giọng anh khàn đặc, trầm như lưỡi kiếm lướt qua cổ.

Do Jin nhướng mày, cười nhạt.

“Sao vậy? Chỉ là một cuộc trò chuyện thân mật thôi mà. Em căng thẳng quá rồi đấy.”

Khi hai người dằn co nhau, bỗng có một tiếng hét khiến anh khựng lại.

"Ha Joon... anh dừng lại đi."

"Gì cơ?" — anh hỏi lại như không tin vào tai mình.

Anh quay sang Hara thấy thứ lấp lánh trên cổ cô, dường như hiểu ra vấn đề. Thẳng tay chộp lấy sợi dây chuyền nơi cổ cô. Một cú giật nhanh như sấm sét.

Tiếng sợi dây đứt vang lên sắc lẻm giữa không trung.

Hara giật mình, mắt mở lớn. Cô chưa kịp phản ứng thì Ha Joon đã nghiêng đầu nhìn sợi dây trong tay, rồi ném thẳng xuống khay đá bên cạnh, lạnh lùng.

Sợi dây chuyền vừa mới được tặng, dù là của ai, cũng là thứ cô đang đeo trước mặt bao người. Hành động của anh, với cô, giống như một sự xúc phạm.

—“Anh làm cái gì vậy?” Hara bật lên, giọng gần như run vì tức giận.

—“Trước mặt bao nhiêu người… Anh có quyền gì mà giật nó đi như thế?”

Ha Joon khựng lại.

Câu nói ấy—như một cái tát. Không mạnh tay, nhưng lại nhức buốt đến tận xương.

Anh quay đầu nhìn cô.

Cái nhìn ấy không còn đơn thuần là lạnh lẽo. Nó mang theo một lớp băng dày đang tan dần, để lộ ra thứ gì đó khác—trống rỗng.

“Vậy sao…” — anh cười khẩy

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài như hàng thế kỷ. Giữa đám đông rộn ràng phía xa, chỉ còn lại khoảng không dội lên tiếng đập thình thịch trong ngực cô.

Hara cắn môi, chột dạ vì thấy ánh mắt anh thay đổi, ngập ngừng nói:

—“Ha Joon... ý em không phải vậy.”

Cánh tay cô cố víu vào anh như tìm kiếm sự tha thứ. Nhưng lại bị anh dễ dàng tránh né.

Rồi Ha Joon khẽ cười. Không phải tiếng cười vui, mà là cái nhếch môi đầy cay đắng.

“Vậy thì cứ giữ lại món quà đó,” anh nói, tay siết nhẹ rồi thả sợi dây chuyền rơi xuống bàn đá một lần nữa, lần này nhẹ nhàng.

— “Đeo hay không là chuyện của em.”

Anh lướt qua cô mà đi, không quay đầu lại.

Ji Sung cũng đến nhưng anh biết nếu ngăn lại... thì anh cũng không còn đầu.

Một luồng khí lạnh như kéo theo sau lưng anh, để lại Hara đứng chôn chân giữa một mớ cảm xúc hỗn loạn.

Tim cô đập loạn, nhưng không biết là vì anh… hay vì mình đã lỡ lời.

Cô cố đuổi theo Ha Joon... lại bất giác dừng lại, vì không biết từ lúc nào anh ta lại biến mất vào màn đêm như thể chưa từng ở đây. Trong lòng cô lúc này như mớ hỗn lộn, cứ đứng mãi một chỗ.

Do Jin bước tới, định vương tay an ủi thì — Ji Sung vội ngăn anh lại.

—"Xin phép ngài, tiểu thư cần trở về."

Ji Sung dẫn cô như người mất hồn rời khỏi bữa tiệc, bỏ mặt lại mọi người đang đứng ngây ngốc không hiểu chuyện gì... nhưng cũng chẳng 1 ai dám lên tiếng

Do Jin đứng cười mỉm:

"Khó chịu lắm đúng không... EM HỌ."