Từ sau đêm tiệc đầy căng thẳng đó, không khí trong biệt thự chìm vào một tầng băng lạnh lẽo đến ngột ngạt. Hara không dám xuất hiện trước mặt Ha Joon, nhưng cũng không thể ngồi yên. Trong những ngày tiếp theo, cô thử nhiều lần để gặp anh, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng băng giá.
Lá thư xin lỗi được cô viết cẩn thận, nét chữ run run vì sự dằn vặt trong lòng. Cô lặng lẽ nhét nó qua khe cửa phòng anh, mong rằng anh sẽ đọc...Đêm đó, cô lặng lẽ nhét nó qua khe cửa phòng anh, rồi đứng một lúc lâu trong im lặng — như thể hy vọng anh sẽ mở cửa, hoặc ít nhất là nhặt lấy. Nhưng không có gì xảy ra. Hara lặng lẽ rời đi, mang theo nỗi chờ mong thấp thỏm.
Sáng hôm sau, cô quay lại, định thu lại bức thư nếu anh không muốn đọc. Thế nhưng, thứ đập vào mắt cô khiến cô đứng sững: bức thư không còn nằm nguyên vẹn như hôm qua nữa. Nó đã bị xé làm đôi, hai mảnh giấy rơi chệch nhau dưới chân cánh cửa, như thể có ai đó cố tình muốn truyền đi một thông điệp tàn nhẫn — rằng lời xin lỗi của cô, cũng như chính cô, không đáng được nhận.
Hara khẽ cúi xuống nhặt lấy hai mảnh thư, đôi tay run run. Một phần trong cô muốn tin đó là cơn giận nhất thời của Ha Joon, một phần khác lại không dám tin rằng con người lạnh lùng kia sẽ hành xử phũ phàng đến thế. Dẫu vậy, cô không khóc. Chỉ cất hai mảnh thư vào túi áo, rồi quay đi, bước chân nặng trĩu hơn bao giờ hết.
Anh không nói một lời, không ăn cơm cùng cô, cũng không còn nhìn về phía cô lần nào. Sự lạnh nhạt đó như một nhát dao cùn, không đủ để khiến cô đổ máu, nhưng đủ để cứa từng vết nhỏ lên trái tim đang nặng trĩu hối hận.
Trên TV, những bản tin bắt đầu rộ lên. Các phóng sự đêm tiệc, những lời bàn tán, dòng dư luận đầy ác ý bắt đầu hướng mũi nhọn về phía Ha Joon. Họ chỉ trích vì hành động thô lỗ của anh đối với Do Jin. Hara càng thấy nặng lòng, cô biết lỗi phần nhiều là do mình. Cô không thể ngồi yên.
Một buổi chiều, cô lân la bắt chuyện với vài người giúp việc trong biệt thự. Họ có vẻ ngập ngừng nhưng vẫn vô tình để lộ một thông tin nhỏ: “Ngài ấy... khẩu vị hơi thiên về đồ ngọt. Nếu tiểu thư muốn làm gì đó cho ngài ấy, có thể thử món bánh.”
Cô ngớ người. Người như anh, lạnh lùng như băng, sao lại ăn bánh ngọt? Nhưng rồi lại nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi lúc được anh nhận nuôi, có đôi lần anh nhìn cô ăn bánh mà không tỏ ra khó chịu. Có thể… điều đó là thật.
Cô quyết định thử. Tối muộn, khi cả biệt thự đã yên ắng, cô lặng lẽ xuống bếp. Chọn món bánh kem dâu—một loại bánh cô từng học làm sơ qua thời ở trại trẻ—cô bắt tay vào. Nguyên liệu được chuẩn bị đầy đủ, nhưng đôi tay cô run lên vì hồi hộp và thiếu kinh nghiệm. Tiếng máy đánh trứng, tiếng khua chạm của bát đĩa va vào nhau vang lên vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Tiếng động len lỏi qua hành lang dài và lặng. Trong căn phòng lớn tầng hai, Ha Joon khẽ cau mày mở mắt, ánh đèn bếp hắt qua khe rèm. Anh khó chịu ngồi bật dậy:
—"Tiếng gì vậy?"
Anh bước xuống, đôi chân trầm ổn đưa anh đến nhà bếp.
Khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa, Hara đang cẩn thận điểm vài quả dâu tươi lên chiếc bánh nhỏ, gương mặt lo lắng nhưng có nét tập trung hiếm thấy, anh thoáng bất ngờ. Cô giật mình khi nghe tiếng anh cất lên, trầm và ngắn:
—"Làm gì vậy?"
Cô luống cuống, vội vàng xoay người lại, hai tay che lấy chiếc bánh như một đứa trẻ giấu bài tập chưa làm xong:
—"À… em… em có nghe nói anh thích đồ ngọt… nên em… làm thử bánh dâu."
Cô cầm chiếc đĩa đựng bánh, hai tay dâng đến trước mặt anh:
—"Chỉ là một chút… anh thử xem?"
Ha Joon nhìn cô. Một ánh nhìn trống rỗng, không xúc cảm. Rồi anh lạnh lùng lắc đầu:
—"Tôi không muốn. Đi chỗ khác đi."
Hara thoáng khựng lại, nhưng vẫn cố nhoài tay đưa đĩa bánh đến gần hơn:
—"Dù chỉ một miếng thôi cũng được mà..."
Anh xoay người bỏ đi. Nhưng cái xoay đầu quá nhanh, cánh tay anh vung theo quán tính, chạm vào khuỷu tay cô. Chiếc đĩa rơi khỏi tay Hara. Âm thanh vỡ vụn vang lên sắc lạnh. Chiếc bánh rơi xuống sàn, dập nát.
Cô đứng chết lặng. Đôi chân cô, không may giẫm lên một mảnh sứ vỡ, máu bắt đầu rỉ ra. Nhưng cô không kêu, cũng không né tránh. Chỉ lặng im, mắt bắt đầu hoe đỏ.
Ha Joon quay lại. Ánh mắt anh dừng ở chiếc bánh vỡ, rồi dời sang bàn chân cô đang rớm máu. Anh định nói điều gì đó, nhưng chưa kịp, nước mắt cô đã rơi:
—"Em thật sự biết lỗi rồi… sao anh cứ không chịu tha thứ? Chỉ cần một câu “anh tha thứ”, em sẽ rút lui, sẽ không làm phiền nữa... nhưng… sao anh cứ khiến em thấy mình là kẻ tệ hại nhất trên đời?"
Cô bật khóc. Tiếng nức nở vang vọng như xé toạc bức tường lạnh lẽo giữa họ.
Ha Joon đứng đó vài giây. Rồi anh bất ngờ bước đến, bế bổng cô lên. Cô giật mình, vùng vẫy:
—"Thả em xuống! Em tự đi được!"
—"Em phải yên thì tôi mới tha thứ."
Lời nói của anh, dù ngắn ngủi, lại khiến cả người cô chững lại. Cô chậm rãi tựa đầu lên vai anh, lồng ngực rung nhẹ vì nước mắt còn chưa kịp lau.
"Từ lúc nào mà…hơi ấm tỏa ra từ anh ta lại ấm đến thế." — cô thầm nghĩ
Anh đưa cô về phòng, đặt xuống giường, rồi quay ra tìm hộp thuốc. Lúc anh ngồi xuống, đôi tay dài và lạnh bắt đầu nhẹ nhàng xử lý vết thương, cô nhìn anh như đang thấy một người hoàn toàn khác.
—"Anh… anh hết giận thật hả?" — cô khẽ hỏi.
Anh không nhìn cô, chỉ đáp:
—"Không hẳn."
Cô rụt chân lại, lí nhí:
—"Nhưng khi nãy anh nói là hết rồi mà…"
Anh nắm lấy cổ chân cô, giữ lại, ánh mắt nghiêm:
—"Yên nào."
Cô ngơ ngác. Trong khoảnh khắc đó, dù đang đau, cô lại thấy máu trong tim mình chảy nhanh hơn.
—"Em xin lỗi… lẽ ra em không nên cư xử như vậy trong buổi tiệc hôm đó."
Anh đáp gọn lỏn:
—"Ừm."
Khi anh băng bó cho cô, giữa khoảng lặng mong manh đó, cô chợt nhớ đến bức thư bị xé. Giọng cô bật ra, run nhẹ:
—"Nhưng dù anh có giận... thì cũng đừng xé bức thư đó chứ."
Ha Joon dừng tay một nhịp. Nhưng rất nhanh, anh cúi đầu, tiếp tục cuốn băng như chưa có gì xảy ra. Giọng anh vang lên, có phần hoài nghi và khó hiểu:
—"Bức thư nào? Em nói gì vậy..."
—"Hôm trước… em có để một bức thư dưới cửa phòng anh.
Giọng anh trầm lại, rõ ràng:
—"Tôi không thấy bức thư nào cả."
Cô hoảng loạn, mắt tròn xoe:
—"Nhưng... rõ ràng là em…"
—"Có thể em để nhầm phòng." — Anh cắt lời, thản nhiên. Hoặc gió cuốn đi.
Sự im lặng giữa họ lần nữa kéo dài. Nhưng lần này, không đơn thuần là lạnh nhạt. Mà là nghi ngờ — một khe rạn nhỏ vừa hình thành, mà chính cô cũng không biết liệu có đủ can đảm để lật nó ra hay không.
Anh đứng dậy, khép nắp hộp y tế, quay đi:
—"Ngủ đi. Đừng để chân dính nước."
Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Ánh mắt cô thoáng xao động. Đó không phải gió. Cũng không phải nhầm phòng. Cô chắc chắn. Vậy... là anh đang nói dối? Hay có ai khác đã thấy lá thư đó trước?
Cô nhìn xuống vết thương trên chân, băng gạc được quấn vội, méo mó, nhưng lạ thay… lại khiến cô bật cười.
Nụ cười nhẹ, buồn, nhưng ấm. Cô lẩm bẩm một mình:
—"Anh ta… có thật lòng không?"
—"Hay chỉ là... sự ấm áp nhất thời."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng đêm lặng như nước.