Lioren gục xuống nền đất lạnh, cơ thể run rẩy như bị bóp nghẹt từ bên trong. Mắt cậu mở to, trắng dã, hơi thở đứt quãng như thể đang chết chìm giữa không khí. Mạch máu dưới da đen sẫm, giật loạn như một tổ ký sinh.
Và rồi—thế giới vỡ tan.
Cậu không ngã xuống mặt đất, mà rơi vào chính bản thân.
---
Tầng thứ nhất: Điện
Một cơn bão xoáy. Những tia sét nứt toạc bầu trời. Lioren đứng giữa một thành phố đổ nát — khung cảnh trơ trọi chỉ còn tro tàn và những bộ xương bị thiêu.
Một thực thể xuất hiện giữa tia sét — Điện, mang hình dáng một bóng người vỡ vụn ánh chớp, không có khuôn mặt, chỉ có đôi mắt trắng nhức.
> “Ngươi gọi ta là sức mạnh, nhưng lại luôn trốn chạy khỏi ta như một đứa trẻ khóc đêm. Hèn nhát. Ngươi mang ta trong máu, nhưng lại nhốt ta trong lý trí rỗng tuếch.”
Thực thể lượn quanh cậu như rắn, rồi cười, tiếng cười sắc như dao cứa vào màng tai.
> “Sự thật là... ngươi muốn chạm vào ta. Muốn thiêu rụi mọi thứ bằng những tia sáng vĩnh cửu. Đừng giả vờ đạo đức nữa, Lioren.”
---
Tầng thứ hai: Băng
Lioren bị ném vào một nơi lạnh buốt đến mức máu trong tĩnh mạch như đóng băng. Một hồ nước bất động, bên dưới là hàng trăm xác người, mặt họ chính là cậu — những phiên bản cũ, mục rữa, lặng câm.
Từ giữa hồ nổi lên một thực thể nữ — Băng — cao lớn, mặc áo choàng kết từ băng vụn, giọng thì thầm như tuyết rơi trên xác chết.
> “Ngươi giả vờ thương xót... nhưng sâu bên trong, ngươi luôn muốn thế giới im lặng. Ngươi không muốn ai chạm vào ngươi. Ngươi muốn mọi người... biến mất.”
Cô đưa tay vuốt mặt Lioren. Tay lạnh như kim loại chết.
> “Để ta ôm ngươi mãi mãi. Trong băng giá, không còn lựa chọn. Chỉ có im lặng. Và sự yên nghỉ mà ngươi khao khát.”
---
Tầng thứ ba: Đất
Đất rung chuyển. Cậu lạc vào một thế giới đang bị nghiền nát. Những cột đá đỏ máu trồi lên từ mặt đất như răng thú. Trên đỉnh một tòa tháp sụp đổ, Đất hiện thân: một sinh vật hình người với lớp da nứt vỡ, máu trào ra là nham thạch.
> “Ngươi biết ta là gì không? Là cội nguồn cơn giận dữ ngươi luôn dồn nén. Là bàn tay siết cổ chính người mẹ của ngươi. Là tiếng hét không ai nghe giữa đêm.”
Nó đập tay xuống đất, tạo thành cơn chấn động lan khắp tầng ý thức.
> “Ngươi sinh ra để phá hủy. Không phải cứu rỗi.”
Ba nguyên tố — Điện, Băng, Đất — đồng loạt vây quanh cậu.
Tiếng cười vang vọng, ghê rợn, chồng lên nhau như hợp xướng điên loạn:
> “Thế giới gọi ngươi là anh hùng. Chúng ta biết rõ hơn. Ngươi là cổng địa ngục khoác áo con người.”
Lioren gào thét. Từng mảnh ý thức rạn vỡ. Nhưng cậu chưa chạm đáy.
---
Tầng cuối: Lửa chưa cháy
Một không gian hoàn toàn tăm tối. Cậu rơi lơ lửng không trọng lượng, cho đến khi ánh đỏ lờ mờ xuất hiện — nhỏ như đốm tro. Ngọn lửa trôi giữa hư vô. Nhưng từ đó tỏa ra hơi nóng khiến cả thực tại chảy rữa.
Một giọng nói cất lên — không thành tiếng, nhưng vang vọng trong từng tế bào:
> “Ta là thứ ngươi quên. Là nguyên tố đầu tiên. Là tội lỗi đầu tiên.”
Lửa hóa thành gương mặt Lioren — nụ cười méo mó xé toạc mặt thành hai nửa.
> “Ta chưa cháy... nhưng máu thì đã đổ. Và ngươi sẽ lại làm điều đó — một lần nữa, và mãi mãi.”
---
Thực tại
Cơ thể Lioren bốc khói. Mắt đỏ rực. Từng giọt mồ hôi cháy xuyên qua da. Cậu bắt đầu gào thét không vì đau đớn, mà như để xé bỏ thứ gì đang giam giữ mình.
Talion lao tới. Ông già, nhưng từng bước ông đi, đất dưới chân rạn vỡ như tiếng chuông tử thần.
> “Không... Không thể để nó thoát ra. Không thể để ngọn lửa đó... tỉnh dậy!”
Ông móc từ áo một mảnh đá sét — Tàn Linh Thạch — và áp lên trán Lioren. Một vòng tròn phép lập tức hiện ra, máu bắt đầu nhỏ giọt từ mắt Talion, từ tay, từ trái tim đã nhuốm lời thề xưa.
Ông cất tiếng niệm, mỗi câu là một tiếng đóng quan tài.
> “Nguyên tố điện – trói buộc!”
“Nguyên tố băng – niêm phong!”
“Nguyên tố đất – khóa chặt!”
“Ngọn lửa chưa cháy – đày xuống đáy vực!”
Ba vết ấn cháy đỏ in sâu vào thân thể Lioren. Cậu giãy giụa, gào rú, nhưng vô hiệu.
Tiếng cười man rợ của ba nguyên tố vang vọng lần cuối trước khi bị bóp nghẹt.
Một tia sét từ trời giáng xuống — không phải để giết, mà để khóa.
Phong ấn hoàn tất.
---
Sau cùng...
Lioren ngã xuống, cơ thể như thi thể. Nhưng ánh đỏ trong tim cậu vẫn chưa tắt. Nó chỉ đang chờ...
Talion lảo đảo, máu từ ngực ông không ngừng tuôn.
Liora thì thào trong kinh hoàng: “Chúng ta... có giữ được cậu ấy không?”
Talion nhìn cậu bé, ánh mắt buồn hơn cái chết:
> “Giữ được... phần người. Nhưng phần còn lại... vẫn đang mỉm cười trong bóng tối.”
---