Sau nghi lễ phong ấn, thân thể Lioren như bị bọc trong một lớp tro bụi lạnh lẽo. Không còn tia lửa nào rực cháy, không còn luồng điện giật căng từng mạch máu, không còn cơn thổn thức của đất rung chuyển nội tâm, không còn băng giá nào lướt qua sống lưng. Cậu chỉ còn lại... sự im lặng tuyệt đối. Một cơn chết lâm sàng kéo dài.
Talion nhìn đứa trẻ trước mắt – không, không còn là một đứa trẻ – mà là một chiếc vỏ người. Ông đặt tay lên trán Lioren, đôi môi khô khốc chỉ kịp thì thầm: "Tha lỗi cho ta. Nhưng nếu ta không làm vậy... cả thế giới sẽ cháy trong cơn điên của con."
---
Bên trong ý thức, Lioren không đứng, không ngồi, không nằm. Cậu tồn tại giữa một không gian trắng xóa – không có trần, không có đất, không có thời gian. Những bước chân không vang lên âm thanh. Cậu đưa tay lên nhìn – mờ nhòe, trong suốt, như thể mình chưa từng thật sự là một phần của thế giới này.
Một giọng nói vang lên. Không từ bên ngoài. Mà từ chính trong lòng cậu:
"Không có ta... thì ngươi chỉ là một cái xác biết thở."
Một tiếng cười vang lên. Là lửa – điên dại, giận dữ, sôi trào như máu sắp bốc hơi.
"Không có ta... ngươi không có lý trí, ngươi chỉ là một con thú mất phương hướng."
Là băng – lạnh, chậm rãi, nhưng bén như kim châm vào tận tủy.
"Không có ta... ngươi không thể đứng vững trên đất, ngươi sẽ tan rã."
Là đất – trầm đục, nặng nề như khối đá buộc vào cổ linh hồn.
"Không có ta... ngươi không thể nhớ mình là ai."
Là điện – vang vọng, run rẩy, như một dây thần kinh bị cắt rời kêu cứu.
Lioren gào lên, nhưng không phát ra tiếng. Miệng cậu mở to, nhưng thế giới không còn không khí để rung chuyển.
Rồi cậu thấy mình – hàng trăm Lioren, mỗi người bị xé toạc một phần thân thể:
Một không có mắt – đó là khi cậu mất đi cái nhìn thấu cảm của nguyên tố băng.
Một không có trái tim – ngọn lửa đã bị dập tắt.
Một quỳ gối, cánh tay hóa đá – đất bị rút đi.
Một lơ lửng, đầu không gắn cổ – điện đã bị triệt tiêu.
Bốn bản ngã, bốn phương hướng, giờ chỉ còn một trung tâm rỗng toác. Ý thức không thể tồn tại nếu thiếu linh hồn. Mà linh hồn Lioren được chắp vá từ bốn nguồn hỗn loạn đó. Phong ấn chúng là đồng nghĩa với việc... rút sạch sự sống.
Trong thế giới trắng, cậu bắt đầu phân rã. Mắt rỉ máu. Mạch máu nổi lên như mạng nhện. Rồi từng dòng máu chuyển thành hắc thủy.
"Ngươi không thể sống nếu thiếu chúng ta." – cả bốn nguyên tố cùng thì thầm, hòa làm một – tiếng cười man rợ dội từ mọi phía như đám thi thể đang vỗ tay trên bàn tiệc.
Bỗng... một tiếng gõ nhẹ vang lên.
"Cộc. Cộc. Cộc."
Trong ý thức đang phân rã đó, một... cánh cửa đen xuất hiện. Không có bản lề, không có tay nắm. Nhưng nó đang chảy máu.
"Ngươi muốn sống?" – một giọng nói thì thầm từ sau cánh cửa.
"Ngươi chỉ cần mở ta ra. Ta sẽ thay thế bốn bản ngã kia. Ngươi không cần phải là lửa, hay đất, hay băng, hay điện. Ngươi sẽ là NGƯƠI. Một mình NGƯƠI."
Lioren run rẩy. Tay cậu giơ lên, run như thể từng thớ cơ bị nhai nát. Cậu không biết tại sao mình lại muốn sống. Không còn cảm xúc. Không còn lý do. Nhưng... bản năng. Phải. Bản năng nguyên thủy của một sinh vật sắp chết.
Cánh cửa mở ra.
Không có ánh sáng. Chỉ là một dòng hắc ám như nhựa sống trào ra, quấn quanh tâm trí cậu, rót vào những vết nứt nơi nguyên tố từng cư ngụ.
Trong thế giới thật, Talion giật mình. Hắn cảm nhận được. Thứ gì đó đang lấp vào chỗ trống.
"Không... không thể nào... ta đã phong ấn tất cả rồi..."
Lioren mở mắt.
Cậu mỉm cười.
Không phải vì hạnh phúc. Không phải vì nhẹ nhõm. Mà là một nụ cười vô thức – như thể khuôn mặt cậu bị bẻ cong bởi một thứ tay vô hình.
Giọng nói trong đầu cậu thì thầm:
"Ta là bóng tối. Không phải nguyên tố. Không cần phải kiểm soát. Chỉ cần ngươi mở cửa. Và ta sẽ sống trong ngươi, vĩnh viễn."
---
Liora bước vào căn phòng.
"Lioren...?"
Cậu quay lại.
Nụ cười đó.
Không có lửa. Không có điện. Không có băng. Không có đất.
Nhưng vẫn còn một điều gì đó đáng sợ hơn cả bốn thứ ấy cộng lại.
Là thứ mà không ai từng phong ấn.
Bóng tối của chính con người.