VỰC THẲM BIẾT MỈM CƯỜI

Lioren mở mắt trong một không gian không ánh sáng, không hình dạng, không trọng lực. Chỉ có một màu đen nhòe nhoẹt, như thể cậu đang trôi nổi trong chính tâm trí mình, nơi mọi ký ức, cảm xúc và bản thể đã bị bào mòn tới tận cùng. Không có tiếng động. Không có thời gian. Chỉ có một mình.

"Lioren..."

Một tiếng thì thầm vang lên. Không rõ giới tính, không rõ nguồn gốc. Nhưng nó mang theo hơi thở của... chính cậu. Hay của chúng?

Từng mảnh giọng nói vang vọng trong đầu. Không còn là bốn nguyên tố riêng rẽ nữa. Chúng không còn đấu đá nhau, không còn tranh giành quyền kiểm soát. Chúng đã trở thành một. Một giọng nói sâu, gằn, cười khúc khích như dao cứa vào óc.

"Ngươi nghĩ có thể sống mà thiếu chúng ta? Ngươi nghĩ có thể là 'người' khi ta đã chết rồi à? Ngươi không còn là gì cả, Lioren. Ngươi là rỗng."

Cậu ôm đầu. Không phải vì đau, mà vì cậu không còn biết mình là ai nữa. Cái bản thể từng điều khiển băng – trầm mặc và độc đoán. Cái bản thể của lửa – điên dại, bốc đồng. Cái bản thể của điện – trào phúng và khát máu. Cái bản thể của đất – nặng nề và đè nén. Mỗi cái đã từng là một phần của cậu. Dù méo mó, bệnh hoạn, nhưng thật.

Và giờ thì sao? Không băng, không lửa, không điện, không đất. Không cảm xúc. Không tiếng cười. Không tiếng la hét. Chỉ là khoảng không – cậu còn sống, nhưng như xác chết.

"...Không, ta không muốn như thế."

Một âm thanh bật ra từ cổ họng cậu, khô khốc và nhỏ như tiếng tro tàn rơi. Nhưng nó đã bắt đầu. Một khe nứt trong khoảng không mở ra. Từ đó, những tiếng cười quen thuộc lại xuất hiện:

"Lạnh lùng... tách biệt... nhưng ít ra, tao có nguyên tắc. Mày thì còn lại gì, hử?" – giọng Băng, thản nhiên.

"Lửa chưa cháy, máu chưa khô... vậy sao mày lại run rẩy thế kia? Nhớ tao à, bé con?" – giọng Lửa, chế nhạo.

"Tao là tiếng cười trong cơn đau, tiếng nổ giữa tim mày. Tao làm mày thấy sống! Và giờ, mày không còn gì!" – giọng Điện, loạn thần.

"Tao chỉ cố giữ chúng mày trong một khối thịt sống... Nhưng không có tao, mày rã ra từng mảnh." – giọng Đất, nghiến răng.

Lioren quỳ xuống, hai tay siết lấy thái dương. Mắt không rơi lệ, vì nơi đây không có nước mắt. Nhưng từng tiếng thở đứt quãng, từng nhịp tim đau đớn hơn cả tra tấn. Cậu thì thầm:

"Tôi ghét các người... tôi ghê tởm các người... tôi..."

"...cần các người."

Khoảnh khắc đó, tất cả im lặng. Một im lặng như đá đập vào linh hồn. Rồi, lần đầu tiên, bốn nguyên tố cùng lên tiếng:

"Thừa nhận rồi à?"

"Chúng ta không phải là phần xấu trong mày. Chúng ta là mày. Chối bỏ là tự sát."

Một hình hài bắt đầu hình thành.

"Tao không phải là quái vật. Tao là mày... khi mày đủ can đảm để sống thật."

Lioren nhìn hắn. Rồi từ từ đứng dậy. Không khóc. Không run. Chỉ là một ánh nhìn... chấp nhận.

"Nếu muốn sống, tao sẽ không giết mày. Tao sẽ là mày. Tao sẽ giữ trí óc này... nhưng để chúng ta cùng tồn tại."

Bốn tiếng cười trộn thành một, rùng rợn nhưng khoan khoái. Rồi tất cả tan vào bóng tối.

Tưởng như thế là kết thúc. Tưởng như đã hòa giải. Nhưng không.

Một giọng nói khác vang lên – không giống bốn nguyên tố, không mang dấu vết của lửa, đất, băng hay điện. Giọng này không có hình dạng, không giai điệu, không nhịp điệu – nó chỉ đơn thuần là.

"Mọi thứ đều quay lại, Lioren."

Không gian quanh cậu rùng lên, như thể bản thân cái tâm trí này cũng không kiểm soát được sự tồn tại của giọng nói ấy. Không phải tiếng hét. Không phải tiếng gào. Chỉ là một sự thật được cất lên

...Giọng nói kia cười nhẹ. Không phải là tiếng cười chế giễu như Lửa, không trào phúng như Điện, không lạnh lẽo như Băng, cũng không nặng nề như Đất. Nó... nhỏ nhẹ. Như tiếng một đứa trẻ đang nghịch cát giữa nghĩa trang.

Bóng tối co lại. Co... rồi kết thành hình.

Một đứa bé gái – chỉ tầm tám tuổi – đứng đó, giữa hư vô. Da trắng tái như chưa từng tiếp xúc ánh sáng. Tóc đen dài phủ mắt. Nhưng cặp đồng tử – không có con ngươi, không có lòng trắng – chỉ là hai hố tối như vực sâu.

Cô bé mỉm cười, dịu dàng nhìn khuôn mặt của Lioren một khuôn mặt tàn tạ như bị tra tấn liên tục không nghỉ ngơi một khuôn mặt chỉ muốn chết đi

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi, anh trai.”

Lioren chết sững. Cậu không hiểu vì sao mình lại run rẩy. Không phải vì sợ. Mà là vì… có gì đó quen thuộc. Hơi thở. Nhịp tim. Cách cô bé đứng, cách gọi cậu là "anh trai".

“Ngươi là ai?” – cậu gắng hỏi, giọng run.

“Em là người đầu tiên cha tạo ra. Đứa con đầu tiên. Đứa con của bóng tối.”

“Còn anh, là ánh sáng mà ông ấy muốn hoàn thiện. Nhưng để anh có thể sống với những nguyên tố đó… cha phải lấy một phần con người của em và nhét nó vào anh.”

Cô bé dang tay, để lộ giữa ngực mình một đốm sáng yếu ớt – và rồi cô bé đã ôm đầu Lioren vào lòng, một cái ôm như trút bỏ hết những gánh nặng mà cậu phải chịu.

“Một phần linh hồn anh… đã ở trong em từ lúc anh năm tuổi. Từ ngày anh giết mẹ.”

Tim Lioren nhói lên như bị xiên bởi hàng trăm mũi dao. Những ký ức mờ nhạt – những cơn ác mộng chưa từng gọi tên – bắt đầu tuôn về: cậu bé nhỏ run rẩy giữa vũng máu, bàn tay phủ tro và tiếng cha thì thầm bên tai: “Mày phải mạnh hơn… tao sẽ giữ phần yếu đuối của mày lại.”

“Vậy… mày là ta sao?”

Cô bé nghiêng đầu. Một cử chỉ vô hại – nhưng với ánh mắt trống rỗng đó, nó là một đòn đâm xuyên tâm trí.

“Em không phải là anh. Em là thứ anh không bao giờ dám đối diện: phần yếu đuối, phần cảm xúc, phần muốn được ôm lấy… phần biết tha thứ.”

“Bốn nguyên tố là cơn điên, là mặt nạ. Em… là phần người cuối cùng.”

Lioren gào lên, nước mắt không chảy được trong không gian trống rỗng, nhưng tiếng thở vỡ vụn. Cậu khuỵu xuống, lần nữa bị bóp nghẹt không phải bởi sức mạnh, mà bởi sự thật.

“Tại sao… tại sao lại là em?”

Cô bé tiến lại gần, đặt tay lên ngực cậu. Một luồng ấm áp – không nóng, không lạnh – lan ra.

“Vì em yêu anh. Dù em không có quyền tồn tại. Dù em bị giấu đi, bị nhốt trong bóng tối.”

“Em luôn ở đây. Nhìn anh vật lộn với bốn tiếng cười, nhìn anh tuyệt vọng, tự hủy… nhưng không bao giờ còn đủ 'người' để biết rằng mình đang đau.”

Lioren siết lấy bàn tay bé nhỏ đó. Không còn ánh sáng. Không còn nguyên tố. Không còn tiếng cười.

Chỉ còn một đứa bé – phần con người bị lấy mất – đang khóc vì yêu thương.

“Cho em quay về… Làm ơn…”

Cô bé khẽ gật. Khi cô tan vào ngực cậu, một ánh sáng mới bừng lên trong hư vô – không rực rỡ, không hỗn loạn. Chỉ là sự sống.

Lioren mở mắt – thật sự mở mắt – lần đầu tiên không còn nguyên tố trong tâm trí, không còn tiếng cười, không còn gào thét.

Chỉ còn im lặng và cảm nhận.

Nhưng bóng tối xung quanh chưa biến mất.

Vì cậu biết – vẫn còn rất nhiều lớp ký ức khác bị cha phong ấn

Ở thực tại, sức mạnh bóng tối của Lioren đã tràn ra nền đất bắt đầu dần bị hóa đen nhưng mọi thứ đã dừng lại

Tailon

"Dừng lại rồi"

Những thứ trào ra giờ đã được thu lại trong ngực cậu

Liora

"Lioren có phải là cậu không"

Lioren

"Vâng" một giọng nói thanh thoát như thế đã xóa bỏ tất cả xuyền xích

Nhưng ở những nơi khác

"Năng lượng bóng tối khổng lồ" một giọng nói kỳ lạ

"Đó là chìa khóa" giọng nói của một ông già

"Ma thần"

Khắp nơi trên thế giới vào đêm đó đều đã thấy được một cột bóng tối phóng thẳng lên bầu trời khiến cả thế giới điên đảo