Thành trì Elaron có hệ thống kiểm soát nghiêm ngặt những người có sức mạnh phép thuật là một thành trì được gọi là cái nôi của cường giả nên những học viện ở Elaron cứ mỗi 5 năm lại mở cửa đón chào những học sinh mới
Hàng trăm học sinh mới đứng trong quảng trường lát đá đen trước cổng Học viện Ma Pháp Thượng Tầng Elkarath. Giữa tiếng gió rít, quả cầu pha lê lớn lơ lửng giữa không trung, phát ra những vòng sáng nhẹ – thiết bị kiểm tra nguyên tố thừa kế.
Người chấm điểm là một pháp sư cao tuổi, ánh mắt sắc như lưỡi dao, bên cạnh là các học viên cấp cao ghi chép.
"người đầu tiên"
Zeyne – Pháp sư hỏa hệ
Cậu đặt tay lên quả cầu, ánh sáng đỏ rực bùng cháy, khói bốc ra nghi ngút.
> “Cấp nguyên tố: Bán Cao.” – người chấm điểm gật gù.
>"là dòng dõi của pháp sư nguyên tố lửa thuần chủng mà từng tuổi này đã có mức nguyên tố cao thế này"
Zeyne bước xuống, quay lại nháy mắt với bạn bè.
“Dễ như thở, đúng là máu pháp sư thuần chủng có khác.”
Mira – Cung thủ băng hệ
Ánh sáng lam nhạt lan ra như sương giá, thổi mát không khí xung quanh.
> “Cấp nguyên tố: Trung – có tiềm năng tinh luyện.”
Dariun – Kiếm sĩ đất hệ
Vòng sáng đất vàng sẫm hiện ra, nặng nề và chắc chắn.
> “Cấp nguyên tố: Cao cấp.”
Dariun nở nụ cười:
“Coi như đủ để nghiền nát vài sâu bọ yếu kém.”
Lioren bước lên
Mọi ánh nhìn đổ dồn khi Lioren tiến tới, mái tóc đen dài che một bên mắt, gương mặt bình thản nhưng đôi tay lại run nhẹ.
Cậu đặt tay lên quả cầu. Im lặng. Không ánh sáng. Không chuyển động. Chỉ là một chút rung động nhẹ, yếu ớt đến mức tưởng như quả cầu đang thở.
> “Cấp nguyên tố: Không xác định – không đủ tiêu chuẩn phép thuật.”
Giọng pháp sư già lạnh lẽo, mắt nhìn Lioren như rác rưởi: “Kế tiếp. Rời khỏi hàng.”
Một làn sóng thì thầm, tiếng cười rộ lên:
> “Là thật sao? Một đứa không nguyên tố mà cũng mơ vào Elkarath?”
“Chắc vào đây bằng mối quan hệ rẻ tiền nào đó.”
“Không có nguyên tố, tốt nhất nên về quê làm nông.”
Lioren vẫn đứng yên
Bỗng một người chạy tới cúi xuống thì thầm vào tai người chấm điểm một câu ngắn.
Pháp sư già sững lại, nhíu mày, rồi hậm hực gật đầu.
> “Thay đổi: cho phép nhập học diện thử thách. Cấp phép tạm thời.”
Tiếng thì thầm, ánh mắt nghi hoặc.
> “Thử thách? Thế nghĩa là chỉ cần một sai lầm thôi là bị đá ra?”
“Chắc nó là trò thí nghiệm mới của học viện.”
“Tôi cá là nó sẽ chết trong học kỳ đầu.”
Lioren không đáp. Cậu quay đi, không nhìn ai. Bóng cậu kéo dài dưới ánh sáng quả cầu – dài và mỏng
Ngay sau khi tất cả những học sinh đều kiểm tra xong.Đám học sinh dần tản ra. Tiếng bàn tán vẫn lởn vởn, như những mảnh dao mỏng lướt qua tai Lioren.
"Học viện chia làm hai nhóm," một giọng đều đều vang lên sau lưng. Là giáo sư kiểm tra, ánh mắt không chút cảm xúc. "Quý tộc – bên phải. Thường dân – bên trái. Nhưng đừng hiểu lầm. Các ngươi sẽ học cùng một lớp. Cùng một bài kiểm tra. Cùng một cơ hội sống… và chết."
Một tràng cười khẽ vang lên từ phía quý tộc. Những bộ đồng phục cao cấp, gắn huy hiệu gia tộc, áo choàng thêu chỉ bạc – tất cả lấp lánh như thể chúng bước ra từ một thế giới khác. Trong khi đó, phía thường dân khoác lên mình những bộ đồng phục đơn giản, vải thô, thậm chí vài người còn mang giày cũ rách.
Lioren bước về phía bên trái. Không chần chừ. Không chối bỏ.
Cậu đứng cạnh một cô bé tóc ngắn, mặt dính vài vết bẩn. Cô liếc nhìn cậu, rồi thì thầm:
"Cậu không giống họ."
Lioren không trả lời. Cậu không còn cảm xúc gì để đáp lại những lời tử tế nữa.
Một tiếng chuông vang lên. Lạnh lẽo, sắc lịm như kim loại.
"Buổi học đầu tiên bắt đầu ngay bây giờ," giáo sư nói. "Bài kiểm tra đầu tiên – sinh tồn. Không có điểm số. Chỉ có sống… hoặc bị đuổi."
Một cánh cửa phía sau hội trường bật mở.
"Vào đi. Tất cả các ngươi."
Một học sinh quý tộc ngẩng cao đầu cười khẩy:
"Thử thách đầu tiên mà cho cả bọn thường dân cùng tham gia à? Thật là phí thời gian."
Một học sinh khác huých vai Lioren khi đi qua:
"Mày sẽ là đứa đầu tiên bị bỏ lại thôi"
Cánh cổng sau lưng Lioren khép lại với một tiếng két dài lạnh lẽo. Trước mắt cậu là Rừng Thanh Tẩy – một vùng rừng bị ruồng bỏ từ lâu, nơi từng là chiến trường giữa các pháp sư trục xuất và quái vật cổ đại. Bóng cây rũ rượi, trời không sao, mặt trăng đỏ thẫm treo lơ lửng như một con mắt đang nhìn xuống thế giới.
Giọng của giáo sư giám khảo vang vọng trong đầu qua phép liên lạc ma thuật:
> “Từ giờ, các ngươi sẽ có 7 ngày. Trong 7 ngày đó, hoặc là giết được tối thiểu 50 con quái, hoặc sống sót đến khi ánh sáng cuối cùng của ngày thứ bảy rọi xuống tóc ngươi.”
“Kẻ nào bỏ trốn khỏi khu vực giới hạn, kẻ nào nhờ người khác giết thay, hoặc không đạt yêu cầu… sẽ bị loại. Ở đây, ‘loại’ có nghĩa là chết.”
Một tràng cười man rợ vang lên phía rừng sâu. Có tiếng cây đổ, có cả tiếng gào khóc. Một số học sinh quý tộc bắt đầu kết nhóm, sử dụng khế ước gia tộc để triệu hồi quái thú hộ thân. Sát khí, ganh đua và sợ hãi bắt đầu lan tỏa.
Lioren đứng một mình.
Không vũ khí, không ma thuật, không đồng đội. Cậu chỉ đút tay vào túi quần rồi thong thả bước vào rừng