NGÀY CUỐI CÙNG

Buổi sáng, trong một vùng đất rậm cỏ và lau cao đến bụng người.

Gió rít từng cơn. Tiếng bước chân khó mà nghe được. Nhưng mùi máu, thì không gì che giấu được.

Gael dừng lại khi một đám sương đỏ lảng vảng trong không khí – dấu hiệu rõ ràng của địa điểm săn mồi bậc cao.

> “Chúng ta không nên vào đây.” – cậu khẽ nói, mắt đảo quanh tìm lối rút lui.

Lyre đứng sau lưng, nheo mắt nhìn cánh đồng phủ sương đỏ. Nhưng thay vì tránh, cô lại bước về phía trước.

> “Nơi này… quen lắm.”

> “Ngươi làm gì vậy? Đừng ngu ngốc. Đây là vùng quái vật hạng A tụ tập – ta nghe có học viên bị xé xác tại đây trong đêm thứ hai.”

> “Tôi đã ở đây rồi.” – cô nói, tay đặt lên thắt lưng, nơi treo viên tinh thể ánh sáng mới.

> “Ngươi mơ à?”

> “Không.” – cô quay đầu lại, mắt trắng nhợt

Trông giống như bị điều khiển

Cảnh vật chìm trong sắc đỏ.

Gió rít qua từng khe lá, kéo theo những tiếng thì thầm của linh hồn chết oan.

Gael nhìn quanh, không thấy gì ngoài một biển cỏ đẫm sương mù máu.

Rồi đột nhiên – một tiếng rống trào lên từ lòng đất. Rễ cây trồi lên, vặn xoắn như ruột người. Từ giữa chúng, một hình thù mọc lên:

> Tử Huyết Thụ Hình – sinh vật tạo thành từ ký ức và máu của những kẻ từng chết nơi đây.

Gương mặt nó là tổ hợp của hàng chục mặt người tan chảy

"Xin lỗi"

Lyre khuỵu xuống. Máu từ mũi rỉ ra khi sinh vật kia vặn bóp nỗi đau trong trí não cô.

một pháp sư chiến tranh bị truy nã – đã chạy trốn. Bỏ lại vợ và con gái.

Mẹ cô bị dân làng hành hạ treo lên giá ở Quảng trường

> “Hãy tha cho con bé… nó không biết gì cả…Nó chỉ là một đứa trẻ”

Khi cô thoát khỏi căn nhà đó thì cô đã thấy người mẹ của mình không còn thở

>" Là nó đứa con của tội phạm"

>"Treo nó lên,treo nó lên,treo nó lên"

Khi cô nhìn xác của mẹ mình một tiếng hét vang trời phát ra một ánh sáng khổng lồ chiếu rọi cả ngôi làng

Ánh sáng đó đã chiếu rọi liên tục trong một ngày và khi ánh sáng đó tắt dần thì kì tích đã xuất hiện.Cô tỉnh lại giữa đống tro tàn, là người duy nhất sống sót.

Kể từ đó, mỗi lần dùng ánh sáng, là mỗi lần ký ức trào về.

Cô không còn cầu cứu ánh sáng — cô ghê tởm nó.

Giữa lúc Tử Huyết Thụ Hình tấn công, Lyre đứng dậy, không né tránh.

Cô mở lòng bàn tay, nơi viên tinh thể ánh sáng đang nứt vỡ vì sức ép nội tâm.

> “Mi muốn nỗi đau của ta?”

“Hãy nuốt nó.”

Ánh sáng bùng lên. Nhưng không thuần khiết.

Nó xám bạc, đứt gãy, như xương bị vỡ.

Một vùng bán kính ba mét quanh cô bị bao phủ bởi một trường ánh sáng không lành mạnh — nó khiến sinh vật kia không thể chịu nổi, phải co rúm lại.

Nhưng cũng khiến Gael suýt ngã quỵ.

> “Ngươi… đang tự thiêu bản thân đấy!” – Gael hét lên.

> “Nếu đó là cách duy nhất để ánh sáng của ta có giá trị… thì cứ để nó thiêu trụi tất cả.” – Lyre khẽ nói.

Tử Huyết Thụ Hình, một sinh vật được tạo từ ký ức người chết và sự dằn vặt, không thể chịu nổi ánh sáng đến từ người sống mà vẫn mang vết thương chưa lành.

Nó không chết vì sức mạnh.

Nó chết vì nó nhớ lại mình từng là người.

Từng là một đứa trẻ, một người mẹ, một người anh – bị quái vật giết.

Và giờ đây, dưới ánh sáng đó, nó tự xé rễ mình, rít lên những tiếng người không tròn tiếng.

Nó chết trong đau đớn – nhưng có lẽ thanh thản.

Lyre ngã xuống, máu từ tai và mắt tuôn ra.

Gael đỡ cô dậy, cánh tay vẫn còn tê rần vì dư âm của vùng ánh sáng lạ lùng.

> “Ngươi điên rồi.” – cậu thì thầm.

> “Tôi không cần cứu rỗi. Tôi chỉ cần sống… và nhớ.”

Gael không đáp. Nhưng khi họ đi về lại nơi nghỉ ngơi, cậu đứng phía sau cô, chứ không phải trước nữa.

Ánh sáng ấy có thể làm đau người khác.

Nhưng với cậu – nó là ánh sáng của kẻ đã chịu đau đớn thật sự, và vẫn còn sống.

Ngày thứ 6

Gael và Lyre đã không ăn gì suốt hai ngày. Họ chỉ còn một ít nước đọng trong vỏ lá và một quả khô dính máu. Gael đang bị thương ở chân, máu mưng mủ, Lyre thì kiệt sức, ma lực không thể phục hồi do không ăn gì

Trong rừng, quái vật đã thay đổi – không còn là những sinh vật đơn thuần. Chúng bắt đầu xuất hiện những hành vi kỳ quái: tụ tập dưới ánh trăng, xé xác đồng loại để ăn nội tạng, và thì thầm những thứ tiếng không thuộc về thế giới này.

Khi họ truy đuổi một con quái vật bị thương – hi vọng có thể lấy được chút thịt – họ bước nhầm vào một khoảng đất trống.

Ở đó, Lioren đang ngồi giữa một vòng tròn ma pháp cổ đại, được vẽ bằng máu khô và tro. Xung quanh cậu là hàng chục xác quái vật, không một vết dao hay cháy – chỉ đơn giản là đã chết.

> Lyre nghẹn thở: “Cậu ta… không hề có mùi máu…”

> Gael thì thầm: “Đó là… gì?”

Lioren không ngẩng đầu. Không nói.

Cậu thì thầm vào đất.

Và ngay khi lời thì thầm dứt, cây cối xung quanh úa vàng rồi rữa nát, để lộ một cánh cửa bằng đá trồi lên từ mặt đất.

Bỗng nhiên vô số quái vật kéo tới.

Không giống bất kỳ con nào trước đây – chúng mang mặt người: là những học viên đã chết, bị biến dạng bởi bóng tối, nhưng vẫn còn giọng nói.

> “Lyre… giúp chúng tôi… lạnh quá… lạnh quá…”

Gael buộc phải chiến đấu, dù gần như đã kiệt sức. Cậu đốt mọi thứ có thể cháy và dùng nguyên tố gió để tạo ra một vùng lửa Lyre thì dùng ánh sáng diện rộng tiêu diệt kẻ địch

Lioren vẫn ngồi đó. Không nhúc nhích.

Và rồi, một con quái vật nhìn vào Lyre. Nó không tấn công. Nó thì thầm:

> “Ngươi là ánh sáng, nhưng ánh sáng đã mục ruỗng. Tự đến đi, vật chứa. Vực đang gọi…”

Sau khi tất cả quái vật bị tiêu diệt thì Lioren biến mất. Không một dấu vết

Đêm hôm đó cả hai không ngủ bởi vì chỉ cần trời sáng thì sẽ hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên