Bầu trời sáng nay không còn nhuốm mùi máu.
Sương sớm, mỏng như tấm màn liệm, phủ lên rừng cây – che giấu mọi vết xước, mọi tiếng khóc, mọi sự tuyệt vọng đã mục rữa trong bóng tối.
Cuộc thử thách sinh tồn bảy ngày chính thức khép lại.
Một hồi chuông dài vọng lên từ phía xa – không ai biết từ đâu, như thể âm thanh ấy đến từ chính trời cao, từ miệng một thực thể vô danh đang dõi theo. Không khí chùng xuống, lá rơi không còn phát ra tiếng động.
Từ bụi cây, từ vũng lầy, từ hốc đá, những học viên sống sót lảo đảo bước ra.
Kẻ mất tay. Người mất trí. Có kẻ cười mà mắt rưng rưng. Có người ngơ ngác như vừa sống sót khỏi một cơn ác mộng, nhưng linh hồn thì vẫn còn kẹt lại đâu đó… trong rừng.
Tổng cộng: 700 người, giờ chỉ còn 200.
Họ tụ lại quanh một khoảng đất trống, nơi một cánh cổng đá cổ khắc đầy phù văn bật mở. Mười giám khảo khoác áo choàng đỏ như máu đứng chờ. Không cười. Không thương hại. Không chào đón.
Chỉ… điểm danh.
Một học viên gục xuống ngay khi nghe thấy tên mình – không phải vì thương tích, mà vì câu hỏi trong đầu: “Mình còn là người không?”
Một quý tộc bật cười, kéo theo cái đầu quái thú to bằng thân người – như thể khẳng định: hắn sống sót không chỉ vì bản lĩnh… mà vì được sinh ra để đứng trên xác kẻ khác.
Gael Vernet không nhìn cảnh ấy. Cậu chỉ lặng lẽ thì thầm:
> “Lyre… cậu có thấy không…?
Chẳng một quý tộc nào chết cả.”
---
Một cánh cửa mở ra giữa không trung. Mọi thứ bên trong nó là một lớp học sạch sẽ, vô hồn, như thể vừa được xây bằng trí nhớ rỗng tuếch.
> “Chúc mừng các em đã hoàn thành thử thách đầu tiên: Sống sót.”
Một giám khảo cất lời – giọng khô khốc như tiếng xương va vào nhau.
“Và tiếp theo… sẽ là bài kiểm tra thứ hai.”
Một học viên nát bươm giơ tay:
> “Tại sao… tại sao lại là sinh tồn? Tại sao lại phải chết nhiều đến vậy?”
>“Vì chỉ có cái chết mới phân biệt được con người với bùn đất.”
>“Các em nên cảm thấy vinh dự. Những kẻ các em chôn dưới lớp bùn kia… chính là những tầng thấp của xã hội. Và việc các em sống sót—nghĩa là các em xứng đáng được học.”
> “Vì sự tồn tại của các em là vô nghĩa… cho đến khi nó có thể giết chết một kẻ khác.”
“Thế giới này không cần những kẻ yếu. Cái chết không phải là thất bại. Nó là bằng chứng rằng các em… không đủ tàn nhẫn.”
Một cánh cửa mới mở ra – không dẫn đến lớp học, mà là một không gian trắng xóa. Nơi ấy, không có âm thanh, không có mùi, không có trọng lực.
---
Trước mặt mỗi học viên là một tấm gương đen – không phản chiếu hình ảnh, mà phản chiếu ký ức bị chôn giấu.
Khi Gael chạm tay vào mặt gương, thế giới tan vỡ.
Mọi thứ biến mất – chỉ còn lại một hành lang xoáy dài vô tận, được tạo nên từ hàng vạn dòng chữ rune cổ rực cháy. Gió thổi ngược – không từ bên ngoài, mà từ bên trong lồng ngực. Gió xuyên qua tâm trí, như muốn lột trần từng lớp ý thức.
Rồi quá khứ tràn về.
---
Gael không sinh ra. Cậu được nặn thành – từ tro bụi và tuyệt vọng ở Duskmoor, một trại khai thác nguyên tố nơi những đứa trẻ không có tên. Cậu từng là một “Linh Hồn Câm” – nô lệ bị cấm nói, cấm mơ, cấm chết.
Mỗi buổi sáng, họ bị gọi dậy bằng tiếng gõ vào sọt sắt – không phải chuông, mà là tiếng búa đập vào xích. Gael nhớ có lần cậu cố khóc. Nhưng không có nước mắt, chỉ có gió. Gió lạnh thổi ngược vào mắt, làm cay sống mũi, và gió thì không ai thấy được – cũng như nỗi đau.
Những người canh trại không đánh, không chửi – họ cười. Họ không cần bạo lực. Chỉ cần thời gian và im lặng là đủ để bẻ gãy ý chí.
Gael từng bị đưa vào căn phòng gọi là "Phòng Thoát Hơi Gió". Ở đó, bọn chúng cắm những thanh kim loại vào xương tay cậu, bắt cậu triệu hồi gió từ bên trong máu. Gió đến – nhưng nó gào lên, xé toạc tâm trí trước khi thổi ra ngoài. Mỗi lần dùng sức mạnh, Gael như bị bóc thêm một lớp linh hồn.
Một ngày nọ, gió nổi loạn.
Kẻ cai trại – một người có đôi mắt giống như mặt nước đóng băng – bị chính luồng gió Gael triệu hồi ép nát trong không khí lạnh. Không có máu. Không có tiếng hét. Chỉ có cơn lốc vô thanh thổi qua, mang theo tiếng cười méo mó vang vọng trong tâm trí Gael:
> "Tự do là gì, nếu không phải… sự điên loạn được cho phép?"
---
TRỞ LẠI GƯƠNG
Gael quỳ xuống trước chiếc gương. Không phải vì ăn năn, mà vì gió trong cậu không chịu ngủ yên.
Trong gương, không phản chiếu Gael – mà phản chiếu hàng trăm phiên bản khác: một Gael đã chết, một Gael đã giết người, một Gael cười, một Gael ngồi vẽ gió trên sàn bằng máu, một Gael cầu xin… và một Gael không có mặt – chỉ là một xoáy trống rỗng.
---
> Học viện số 45: Gael Vernet – Hoàn thành.
Không có ai vỗ tay. Không ai chúc mừng.
Chỉ có gió lặng lẽ thổi trong lớp học. Và trong một khoảnh khắc – Gael nhận ra:
> Mỗi cơn gió trong tim mình… đều là một linh hồn không còn chỗ để về.