“Ánh sáng của ta không cứu rỗi ai cả. Nó chỉ giúp ta thấy rõ hơn khuôn mặt đang cháy của người mình thương.”
---
Cha cô là Sorvel Duskbrand – cựu đại pháp sư ánh sáng, từng phục vụ trong Đội Tẩy Trắng tại Biên Giới Phía Bắc.
Người ta không gọi ông là thầy thuốc.
Mà là kẻ đốt linh hồn.
Phép của ông không giết người. Nó giữ họ sống – lâu đủ để ánh sáng luồn vào từng dây thần kinh, từng nếp nhăn trong ký ức… rồi thiêu từng tội lỗi họ chưa kịp nói thành lời.
Và khi chiến tranh kết thúc, người ta ca ngợi ông.
Rồi người ta xét xử ông.
Không có mặt.
Ông biến mất, để lại người vợ bệnh tật và đứa con gái bốn tuổi – Lyre – với đôi mắt màu đá mặt trời: vàng kim, trong suốt, nhưng lạnh như băng chôn dưới tuyết.
Từ đó, mọi ánh sáng quanh cô đều dẫn đến cái chết.
---
Dân làng nói:
> “Ánh sáng sinh ra từ lửa địa ngục.
Người giữ nó – rồi sẽ cháy đầu tiên.”
Họ không cầm gậy, không vác rìu.
Họ đến… với nến.
Họ kéo mẹ cô ra khỏi căn nhà gỗ mục. Lột áo. Buộc tay. Rắc tro và nước muối lên đầu bà – nhân danh sự thanh tẩy.
Cô bé Lyre bị nhốt trong chiếc tủ tối – nghe tiếng xương gãy như mảnh kính.
Nghe lửa ré lên như một tiếng cười nghẹn.
Nghe tiếng thịt rộp lên, rồi… nổ. Như vỡ ra khỏi hình dạng con người.
Cánh cửa mở.
Cô bé bước ra, tóc rối, chân trần.
Mắt nhìn mẹ mình – chỉ còn là một cái xác cháy đen, hốc mắt quay thẳng về phía cô, như đòi hỏi một lời xin lỗi.
> Rồi… ánh sáng nổ tung.
Không dịu dàng. Không thánh thiện.
Mà như hàng triệu mũi kim vỡ tung trong da thịt.
Ánh sáng cào mọi thứ.
Nhà cửa hóa tro.
Người làng co giật như động vật bị luộc sống, tiếng gào tắt nghẹn trong lưỡi ánh sáng.
Khi bình yên trở lại, người ta tìm thấy một cô bé ngồi giữa cánh đồng đen.
Tay ôm cái đầu cháy khô của mẹ.
Miệng cười đến rách, nhưng mắt thì trống rỗng như một xác chết chưa chôn.
---
Tu viện Thánh Luce không phải nơi chữa lành.
Nó là một lò mổ trắng, nơi người ta “rút bỏ ánh sáng lệch chuẩn”.
Trong Phòng Gương, cô bị ép lặp lại mỗi ngày:
> “Ánh sáng không cứu rỗi.
Ánh sáng là trừng phạt.
Ánh sáng không thuộc về ta.”
Bốn phía gương phản chiếu – nhưng không phản chiếu cô.
Chỉ là những bàn tay phát sáng luôn tiến lại gần, lướt dọc da thịt cô như thứ ánh sáng lỏng, lạnh khi chạm, nóng khi rút, và bỏng cháy khi ép vào cổ tay.
Mỗi “buổi thanh tẩy” là một nghi lễ.
Chúng không cần dao.
Ánh sáng có thể lột da, găm vào từng nếp nhớ, và để lại vết thương không hiện hình.
---
Họ nói:
> “Con là thánh nữ ánh sáng.
Vết cháy là nụ hôn thiêng.
Đau đớn là sự mở cửa tâm linh.”
Mỗi khi cô khóc, sẽ có một “thầy” vuốt tóc cô và thì thầm:
> “Hãy để ánh sáng soi rọi phần sâu nhất trong con.
Đừng kháng cự. Nó sẽ đẹp.”
Rồi ánh sáng lan dần… qua gáy, vai, xuống tận nơi cô không gọi tên.
---
Cô không hét.
Vì hét – sẽ bị đóng miệng bằng dây ánh sáng.
Cô chỉ cười – nụ cười méo xệch, để giữ một mảnh lý trí trong mình khỏi mục ruỗng.
---
Năm 12 tuổi, cô trốn cùng Solenne – một bé gái khác cũng bị nhốt.
Hai người chia bánh khô, chia chăn chưa dính máu, chia giấc mơ được thấy hoàng hôn không rọi từ đèn trừng phạt.
Nhưng Solenne bị bắt lại.
Tu viện thiêu sống cô – bằng ánh sáng.
Người giáo chủ nói:
> “Thấy chưa? Ánh sáng chỉ tốt khi dùng đúng tay.”
Lyre không khóc.
Cô chỉ đặt tay phải vào ánh lửa – để có một chỗ trên thân thể vĩnh viễn biến dạng, không thể quên.
---
Mùa đông năm đó, cô bé 13 tuổi bị gọi vào Phòng Nguyện Câm.
Không thánh ca.
Không lời kinh.
Chỉ bốn giáo phụ mặc áo trắng, từng người tiến lại gần, ánh sáng luồn dưới làn vải như rắn đang trườn.
Cô bị đặt xuống nền đá lạnh, dây ánh sáng siết quanh cổ tay, miệng bị nhét vải tẩm thánh hương đến nghẹt thở.
Một trong họ thì thầm:
> “Ánh sáng sẽ mở cánh cửa.
Phải gõ từ trong.”
---
Rồi… cô vỡ ra.
Không còn tiếng.
Chỉ có tia sáng đầu tiên xé toạc trần tu viện.
Tia thứ hai thiêu sống người đầu tiên.
Tia thứ ba cuốn bay cả tượng Thánh Luce.
Tia thứ tư đến thứ mười hai là một khúc ca vô âm – gân đứt, da cháy, xương nổ.
Tia sáng cuối cùng – thứ mười ba – không hướng lên.
Nó xuyên xuống đất.
Toàn bộ tu viện sụp xuống như bị lật ruột.
Tường nổ tung. Mái vỡ như răng bị đập bể.
Thánh kinh hóa tro.
Ánh sáng nổi loạn, không còn là công cụ thanh tẩy, mà là sự báo thù cổ đại.
---
Người dân chỉ kể lại:
> “Chúng tôi thấy một cột sáng mọc lên từ tu viện.
Nó không soi rọi gì cả.
Chỉ giống một lời nguyền đang giận dữ chỉ thẳng lên trời.”
---
Khi người ta tìm đến hiện trường, chỉ còn một cô bé lõa thể, tay chân đầy dây ánh sáng đã chảy thành thép nóng, đứng giữa đống tro,
Mặt không cảm xúc.
Và ánh sáng trong mắt cô –
không còn ấm.
Không còn cứu chuộc.
Nó là ánh nhìn khi một cái xác chưa được chôn cất vẫn còn biết khinh bỉ.
---
Học viên số 13: Lyre Sorvel-hoàn thành
Lúc này sắc mặt cô đã trầm xuống khiến cho Gael đứng yên. Không phải vì sợ cô. Mà vì lần đầu tiên, ánh sáng trong Lyre khiến cậu lạnh sống lưng.